Chương
Lăng Huyền cười hai tiếng, sờ đầu mình, chủ động tiến tới nhìn vào mắt anh ta hỏi: “Em biết, cho nên nói nguyên nhân một chút đi.”
Trần Hữu Nghị không hề suy nghĩ, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ấy.
“Còn không phải sợ em chạy.”
“Anh nói đùa à?”
“Ai đùa với em?” Trần Hữu Nghị còn có hơi bất mãn với câu hỏi của cô ấy, chẳng qua lại nghiêm túc giải thích nói: “Anh có quan hệ huyết thống máu mủ với mẹ của anh, dù sao đi nữa bà ấy cũng không nỡ bỏ đi đứa con trai ưu tú như anh đâu.”
“Nhưng ở bên em, anh sợ em sẽ chạy trốn, còn không nên đối xử tốt với em một chút sao?”
Lăng Huyền không ngờ tới lời giải thích của anh ta vậy mà trắng trợn như vậy, chẳng qua nghĩ kỹ lại thì dường như cũng rất có lý.
Đương nhiên Lăng Huyền vẫn rất hài lòng với anh ta, cô ấy vui vẻ mà đồng ý ngay.
“Anh đã nói vậy rồi thì em có thể yên tâm đi gặp mẹ anh rồi.”
Dù sao mặc kệ là Hồng Môn Yến hay là cái gì, đều có Trần Hữu Nghị ở đây, cô cũng không đến mực sợ mẹ anh ta.
Thấy Lăng Huyền đồng ý, Trần Hữu Nghị liền nói cho cô ấy biết thời gian.
Tối hôm sau.
“Được.”
Tối hôm sau, lúc Lăng Huyền đang chọn quần áo một cách có vẻ hơi khó khăn.
Quá chính thức, cô ấy cảm thấy không cần phải như vậy.
Nhưng quá tùy tiện, bà Triệu khẳng định lại có ý kiến.
Lúc này Trần Hữu Nghị đi tới, trông thấy cô mất tập trung đứng trước tủ quần áo, không khỏi cười hỏi: “Đứng đực ra đó nghĩ gì thế?”
Lăng Huyền nhìn anh ta hỏi: “Anh nói xem, em nên mặc gì tới mới có thể khiến mẹ anh cảm thấy em vẫn rất xem trọng bữa tối này.”
Nghe nói như thế, khóe miệng Trần Hữu Nghị nở nụ cười càng lớn, anh ta nhìn tủ quần áo phụ nữ một chút.
Cô ấy rất thích chưng diện, cho nên kiểu dáng màu sắc quần áo trong tủ đều khác nhau, muốn tìm ra một bộ vốn không khó.
Anh ta tùy tiện nhìn rồi lấy một chiếc áo khoác nâu nhạt ra.
“Áo khoác này bên trong.” Anh ta lại kêu quần áo của cô ấy một cái, cầm chiếc váy dài thu eo màu đen ra: “Cái này.”
Ai ngờ người phụ nữ cầm quần áo, híp mắt hỏi anh ta.
“Anh chọn quần áo rất thành thạo?”