Chương
Trần Hữu Nghị nhận ra cô ấy đang nói bóng gió.
Anh ta cười đầy bất đắc dĩ rồi hỏi lại: “Sao hả, chẳng lẽ trong mắt em, khiếu thẩm mỹ của anh kém lắm à?”
Nghe thấy thế, Lăng Huyền nhìn anh ta một chút, một chút không vui vừa dâng lên trong lòng đã lập tức biến mất.
Sao cô ấy lại quên mất chứ, thật ra người đàn ông này vẫn rất biết cách ăn mặc, có lẽ bình thường cũng xem không ít tạp chí thời thượng.
Cô ấy lập tức thay quần áo và xuất phát cùng với Trần Hữu Nghị.
Đây là lần đầu tiên cô ấy tới nhà họ Triệu, Lăng Huyền không hề căng thẳng một chút nào như những cô gái khác.
Có lẽ là vì lúc trước cô đã trở mặt với bà Triệu, dù sao hình tượng của cô trong lòng bà ấy đã kém đến thế rồi, cũng không thể kém hơn được nữa.
Lăng Huyền nghĩ như thế, tâm trạng vô cùng bình tĩnh và cùng đi vào với Trần Hữu Nghị.
Thật ra, so với căng thẳng thì Lăng Huyền càng cảm thấy tò mò hơn, không biết rốt cuộc lần này bà Triệu mời cô tới ăn cơm là để làm gì.
Nhưng cô ấy lập tức có câu trả lời cho vấn đề này ngay khi vừa bước chân vào phòng khách.
Lúc này, ngoại trừ bà Triệu ra thì còn có một cô gái khác cũng đang ở trong phòng khách.
Cô gái đó và bà Triệu ngồi song song nhau, hai người cười cười nói nói, khung cảnh vô cùng ấm áp hòa hợp.
Khi nhìn thấy cô gái kia, Trần Hữu Nghị cũng đã nhận ra ý đồ của mẹ mình, anh ta không khỏi cau mày, nhưng vẫn cố kiềm chế cơn giận và lên tiếng: “Mẹ, vị này là…?”
Anh ta chưa từng gặp cô gái này bao giờ, đây là lần đầu.
Nghe thấy giọng anh ta, cô gái kia và bà Triệu cùng ngẩng đầu lên và nhìn về phía hai người.
Bà Triệu còn chưa lên tiếng, cô gái kia đã đứng lên trước, cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đen dài tới tận eo, mềm mại buông xuống, ngũ quan xinh đẹp, tính tình dịu dàng, đáng yêu.
“Chào hai người, tôi là Tô Thanh.”
Lúc này, bà Triệu đứng lên và tiếp lời: “Bình thường Thanh làm việc ở Anh, mới về nước hai hôm nay, quan hệ của mẹ và con bé tương đối tốt, cũng có thể coi là mẹ đã nhìn con bé lớn lên, bình thường mẹ không có việc gì làm, đúng lúc Thanh tới tâm sự với mẹ.”
Lúc nói chuyện, tay của bà Nhàn còn khoác tay Tô Thanh, hai người bọn họ nhìn nhau cười, cảnh tượng này… hòa hợp không nói nên lời.
“Hữu Nghị, con không nhớ à? Chắc là lúc bé con và Thanh đã gặp nhau mấy lần rồi.”
“Con không nhớ.”
Giọng điệu Trần Hữu Nghị hơi lạnh nhạt.
Sau đó anh ta bèn cởi áo khoác, tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác Lăng Huyền cũng vừa cởi ra và đưa cho người giúp việc.
Anh ta lạnh lùng trả lời khiến bầu không khí trở nên hơi lúng túng.
Tô Thanh có vẻ cũng thức thời, cô ta thu tay mình về và nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, vậy cháu về trước đây ạ.”
Bà Triệu cười, cũng không giữ cô ta lại mà nói: “Được, dì tiễn cháu.”