Chương
Bà Triệu vẫn nở cười như cũ, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường.
Bà ta tiếp tục hỏi: “Nhưng mà, cô Lăng, tôi nghe nói hồi cấp bố cô không ở nội trú trong trường?”
“Vâng, có chuyện gì không ạ?”
Lăng Huyền hỏi, trong lúc nhất thời cô ấy không hiểu bà ta muốn hỏi chuyện này để làm gì.
Lúc này, trên mặt bà Triệu dường như hiện lên một chút khó xử và chần chừ, bà ta nhìn con trai mình, giống như là đang rầu rĩ gì đó, muốn nói rồi lại thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, Lăng Huyền liền biết, chắc chắn lời nói tiếp theo của bà ta sẽ chẳng hay ho gì.
Thế là, Lăng Huyền hỏi bà ta: “Hình như bà Triệu muốn nói gì đó, không sao, bác cứ nói thẳng đi ạ.”
Quả nhiên, cô ấy vừa mới dứt lời, bà Triệu bèn lên tiếng: “Tôi nghe nói, hồi cấp ba, cô Lăng sống chung với một bạn nam cùng lớp à?”
Nghe nói?
E là bà ta đã điều tra cô ấy nhỉ?
Lăng Huyền cười cười rồi gật đầu: “Vâng, đó là bạn trai cũ của cháu.”
“Bạn trai cũ? Lúc đó cô sống chung với bạn trai cũ? bố mẹ cô có biết không? Sao lại không ở nhà mình?”
Bà Triệu hỏi liên tiếp mấy câu, nụ cười trên mặt Lăng Huyền cứng lại, cô không nói gì nữa.
Lúc này, Trần Hữu Nghị kéo Lăng Huyền đứng lên, giọng điệu không được tốt cho lắm, nói: “Mẹ, lát nữa con và Lăng Huyền còn có việc, bọn con về trước đây.”
Nói xong, anh ta không đợi bà Triệu nói gì mà bèn kéo Lăng Huyền rời đi.
Hai người lên xe, Trần Hữu Nghị có chút áy náy mở miệng: “Anh không ngờ, mẹ tah vẫn như vậy.”
Tuy rằng tâm tư của anh ta không tinh tế như con gái, thế nhưng cách xuất hiện ban đầu của Tô Thành, còn có những câu nói của bà Triệu sau khi ăn xong, Trần Hữu Nghị cảm thấy, mẹ mình vẫn có địch ý với Lăng Huyền.
Chẳng qua bởi vì quan hệ của anh ta, cho nên phải thu liễm rất nhiều.
Lúc này Lăng Huyền cũng tỉnh lại, trên mặt hiện lên chút vẻ khác thường, Trần Hữu Nghị không thấy rõ.
Cô ấy cười nói: “Không có việc gì, người mà mẹ anh vừa nói, chính là Thẩm Lăng, anh biết mà.”
Lăng Huyền giải thích đơn giản.
“Ừm, anh sẽ không suy nghĩ nhiều.”
“Được.”
Đối thoại giữa hai người kết thúc, Trần Hữu Nghị muốn nói thêm gì nữa, lại phát hiện người phụ nữ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giống như lại rơi vào trầm tư, vì vậy, anh ta cũng không lên tiếng nữa, lái xe về nhà.
Ngày hôm sau, Lăng Huyền cảm thấy phải nói với Nguyễn Khánh Linh chuyện giữa cô ấy và Trần Hữu Nghị, vì vậy liền gọi điện qua cho cô.
Hiển nhiên, cô gái bên kia sau khi nghe thấy tin này, vẫn rất ngạc nhiên.
Hai người hàn huyên một hồi, Nguyễn Khánh Linh liền đề nghị: “Tối nay hai người rảnh không? Chúng ta ăn cơm chung đi, đã lâu lắm không gặp cậu rồi.”
Nguyễn Khánh Linh nói.
Lăng Huyền cười nói, lập tức đồng ý: “Đương nhiên là có.”