Chương
Dứt lời, bà ta bèn nói với hai người: “Mẹ tiễn Thanh về rồi về ngay.”
Trần Hữu Nghị gật đầu, Lăng Huyền cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Bà Triệu nhìn phản ứng của cô ấy, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, lúc nhìn về phía Tô Thanh, lại khôi phục lại sự thân thiết, dễ gần ban đầu.
“Nào, để dì tiễn cháu.”
Hai người nhau đi ra cùng nhau.
Sau khi hai người bọn họ đi ra, Trần Hữu Nghị vô thức nhìn sang cô gái bên cạnh mình và hỏi: “Em không tức giận à?”
Lăng Huyền đang cúi đầu, nghe thấy anh ta nói thế thì ngẩng đầu lên, không tức giận như trong tưởng tượng của anh ta.
Ngược lại, cô ấy còn nở nụ cười và hỏi anh ta: “Tại sao em phải tức giận?”
Nghe thấy câu trả lời của Lăng Huyền , Trần Hữu Nghị nhìn cô ấy một hồi, sau khi xác định được cô ấy không phải đang giả vờ thì cũng không nói về chuyện này nữa mà chỉ cười rồi xoa đầu cô ấy.
Lăng Huyền nhìn cốc nước trên bàn, nụ cười không chạm tới đáy mắt.
Tô Thanh đó, sớm không tới muộn không tới mà lại tới ngay lúc này, chắc chắn là bà Triệu cố ý gọi cô ta tới, còn chưa bắt đầu ăn cơm mà đã ra oai phủ đầu với cô ấy.
Ban đầu, cô ấy chẳng hy vọng gì nhiều, chỉ cần bà Triệu không ghét cô nữa là được, cô ấy cũng không đòi hỏi bà ta phải thích cô ấy.
Nhưng xem ra, chuyện muốn quan hệ của cô ấy và bà ta hòa hoãn lại đúng là viển vông.
Lăng Huyền nghĩ thông suốt, chỉ trong chốc lát này, trong lòng cô ấy đã đưa ra quyết định.
Dù sao thì bữa cơm này cô ấy cũng sẽ giữ vững nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nếu bà Triệu muốn gây chuyện với cô ấy thì cô ấy cũng chẳng phải là người dễ bị bắt nạt.
Nhưng mà, có thể Trần Hữu Nghị ở giữa sẽ rơi vào thế khó xử.
Lăng Huyền quay đầu lại nhìn thoáng qua anh ta, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Bạn gái nhà người ta tới nhà bạn trai thì sẽ nghe theo bố mẹ bạn trai, cẩn thận từng li từng tí, còn cô ấy thì lại ngược lại…
Một lát sau, bà Triệu quay về, trên mặt vẫn nở một nụ cười, dường như tâm trạng rất tốt.
Sau khi quay lại bàn ăn, bà ta sai người giúp việc mang thức ăn lên.
Trong bữa ăn, bà Triệu không nói gì, mãi cho tới khi dùng món điểm tâm ngọt thì bà ta mới lên tiếng.
“Cô Lăng, lần này tôi bảo Hữu Nghị dẫn cô về, chủ yếu là muốn mượn cơ hội này là để nói xin lỗi cô về chuyện lần trước.”
“Lần trước do tôi đã không suy nghĩ thấu đáo, tôi chỉ muốn Hữu Nghị tìm bạn gái theo tiêu chuẩn của tôi, thằng bé ưu tú như thế, tôi không muốn nó tìm bạn gái một cách tùy tiện, cho nên lúc nói chuyện với cô mới không khống chế được cảm xúc.”
Nói tới đây, bà Triệu thân thiện cười với Lăng Huyền và hỏi: “Cô có hiểu không?”
Lăng Huyền cũng cười cười, gật đầu không nói gì.
Nhưng cô ấy lại âm thầm cười khẩy trong lòng.
Cái gì gọi là tìm bạn gái một cách tùy tiện?
Bà Triệu cố tình lùi một bước để tiến hai bước, đúng là cao tay.
“Cô hiểu là tốt rồi.”