Chương
Nhưng bây giờ sự thực lại hoàn toàn ngược lại. Vừa rồi nhìn thấy thái độ của ông cụ Phạm đối với Phạm Thành và Phạm Nhật Minh hoàn toàn không giống nhau, Hà Thanh biết Phạm Nhật Minh lại một lần nữa có được ưu thế, hơn nữa lần này Phạm Thành muốn lật ngược hoàn toàn căn bản khó như lên trời.
Không chỉ như vậy, trong cuộc sống hôn nhân, Hà Thanh lại bất giác nhìn khuôn mặt tươi cười trắng mịn, trong trẻo của Nguyễn Khánh Linh. Cô và Phạm Nhật Minh đang thì thầm nói chuyện với nhau, khuôn mặt cô ửng hồng rực rỡ trên làn da trắng nõn, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ được chăm sóc thương yêu.
Hạnh phúc của cô lại đem so sánh với sự tiêu điều của mình.
Trong lòng Hà Thanh ghen tị và căm hận đến phát điên nhưng cô ta không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể âm thầm nắm chặt tay dưới gầm bàn, không nói một lời.
Một lúc sau, ông cụ Phạm tuổi tác cũng lớn rồi, cũng đã mệt rồi, nói được hai câu rồi đi về phòng, thế là trong phòng khách chỉ còn lại gia đình Phạm Nhật Minh và gia đình Phạm Thành.
Sau khi ông cụ Phạm rời đi, Phạm Thành và Phạm Hoàng Anh không giả vờ nữa, liền đứng dậy đi, Hà Thanh và bà Phạm vẫn ngồi.
Hai mắt Nguyễn Khánh Linh long lanh dán vào mấy món ngọt trên bàn. Rõ ràng vẫn muốn ăn thêm chút nữa.
Phạm Nhật Minh ngồi bên cạnh cô nhưng không cho cô tiếp tục ăn đồ ngọt nữa: “Không thể ăn nữa, hôm nay em đã nạp rất nhiều đường vào người rồi.” Phạm Nhật Minh nghiêm nghị nói.
Nguyễn Khánh Linh trơ mắt nhìn món tráng miệng đã dâng lên miệng lại bị đẩy ra có chút luyến tiếc. Nhưng vì sự có mặt của Hà Thanh và bà Phạm, không thể làm nũng nên phải cố gắng ngồi một cách nghiêm chỉnh.
Cô định đợi hai người kia rời đi mới nài nỉ Phạm Nhật Minh. Nhưng hai người đó không có vẻ gì là muốn rời đi cả, cô cười thầm một tiếng lạnh lùng.
Vừa rồi cô vì sự bảo vệ của ông cụ Phạm với Phạm Nhật Minh mà không hài lòng, lúc này đúng lúc Hà Thanh và mọi người đều ở đây, khóe miệng cô khẽ nhếch lên mỉa mai.
“Nhật Minh, nghe nói trước đây con và Hà Thanh đã từng yêu một thời gian à?” Bà Phạm hỏi thẳng.
Câu hỏi của bà ta làm cho mặt hai người ở đó biến sắc, đương nhiên thần sắc của Phạm Nhật Minh rất bình tĩnh, dường như không quan tâm đến những gì bà ta nói. Vì lịch sự, Phạm Nhật Minh vẫn gật đầu.
Không hiểu vì sao, lúc này Hà Thanh ngồi bên cạnh ý thức được mục đích của bà Phạm là gì. Cô ta nhìn Phạm Nhật Minh rồi vội vàng nói: “Mẹ, đều là chuyện quá khứ rồi, mẹ nhắc lại làm gì?”
Bà Phạm nhìn Hà Thanh một cách khinh bỉ, cười nhạt nói: “Chuyện quá khứ gì chứ? Phải rồi, đối với người nhà thì có thể là chuyện quá khứ, nhưng cô thì?”
“Mẹ…”
Hà Thanh muốn ngăn lời bà Phạm, nhưng làm sao cô ta có thể ngăn bà ta lại?
Bà Phạm tiếp tục cười khẩy nói: “Cô định làm gì? Tôi mới nói có một câu như vậy mà đã hoảng hốt đúng không? Cô đừng tưởng tôi không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để gả cho con trai tôi, đừng tưởng là cô đã vào được cửa nhà họ Phạm thì đã thực sự là con dâu nhà họ Phạm!”
Bà Phạm càng nói càng khó nghe, lời của bà ta như những con dao, từng nhát từng nhát đâm vào xương sống cô ta.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!” Cuối cùng Hà Thanh không nhịn được hét lên.
Cô ta cảm thấy ánh mắt đối diện như ngọn lửa thiêu khắp người cô ta.
Hà Thanh không ngờ bình thường bà Phạm không đối đầu với cô ta, chỉ là nghi ngờ cô ta và Phạm Nhật Minh chưa dứt, lại thêm nghi ngờ cô ta gả vào nhà họ Phạm là vì tài sản, vì nhìn trúng gia cảnh nhà họ Phạm nên bình thường hở một tí là châm chọc cô ta. Nhưng cô ta không ngờ bà Phạm lại thẳng thắn nói ra trước mặt Phạm Nhật Minh và Hà Thanh như vậy, như một cái tát dữ dội giáng xuống mặt cô ta!