Chương
Chưa từng nghĩ bà Phạm lại quát Hà Thanh như vậy, cô ta đơ ra một lúc, dường như không ngờ được người phụ nữ bình thường dù cô ta có nói lời khó nghe đến thế nào cũng không nói lại lúc này có thể nói ra những lời đụng chạm như vậy. Thế là bà ta càng tức giận, chỉ thẳng mặt cô ta mắng: “Sao, có phải người tình cũ của cô quay về, biết có người nâng đỡ nên cứng miệng à? Đồ đĩ!”
“Im miệng!” Đột nhiên Phạm Nhật Minh lên tiếng, cắt đứt những lời mắng nhiếc của bà Phạm.
Lúc này Hà Thanh có chút kinh ngạc xem lẫn vui mừng nhìn anh. Lẽ nào, anh đau lòng vì mình?
Nguyễn Khánh Linh cũng quay đầu nhìn Phạm Nhật Minh.
Anh khẽ nhíu mày, liếc nhìn qua Hà Thanh, chậm rãi nói: “Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, bà nên giữ cho tốt cái miệng của mình, tôi không ngại dạy bà cách nói chuyện đâu.
“…”
Bà Phạm tuy kiêu ngạo, hung hăng trước mặt Hà Thanh nhưng trước mặt Phạm Nhật Minh thì kinh sợ.
Cho dù anh chỉ là bậc con cháu, nhưng trước những lời này bà ta lại không dám lên tiếng.
Ánh mắt Phạm Nhật Minh giá lạnh nói: “Nhớ chưa?”
“…Nhớ rồi!” Bà Phạm không cam tâm nhưng cũng phải đồng ý.
Nghe thấy câu nói rũ bỏ sạch mọi quan hệ với mình của anh, Hà Thanh lại lần nữa cúi đầu xuống, ánh mắt tràn đầy thất vọng và đau khổ.
Tại sao? Ngay cả giả vờ một chút anh cũng không bằng lòng sao? Anh thật sự không muốn có một chút can hệ gì với mình sao?
“Bọn cháu đi lên đây!”
Nguyễn Khánh Linh thấp giọng nói.
Phạm Nhật Minh đồng ý, anh kéo cô đứng dậy rồi hai người cùng đi lên lầu.
Hai người vừa đi, giọng nói cay nghiệt đanh thép của bà Phạm lại vang lên: “Cô nhìn xem, cô đáng thương biết mấy, người nhà căn bản không để ý đến cô, trong mắt nó cô chả là gì cả…”
Sau khi về phòng, Phạm Nhật Minh cúi đầu hỏi cô: “Nói đi, em muốn hỏi điều gì?” Từ lúc nãy ở trên cầu thang, nha đầu này cứ nhìn mình, rõ ràng là có gì đó muốn hỏi. Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh từ trong lòng anh lui ra, nghiêm túc hỏi: “Em muốn hỏi, vừa rồi anh ngắt lời bà Phạm, chỉ đơn thuần là muốn rũ bỏ sạch quan hệ với Hà Thanh hay còn có tâm tư khác.”
Phạm Nhật Minh nghe những lời ghen tuông của cô, không nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên, anh không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ đơn thuần, không biết anh cố ý hỏi như vậy là để khơi dậy sự ghen tuông của cô.
Cô quả nhiên cắn câu, vừa nhìn đã biết rõ ràng anh đang cợt nhả, mà cô thì rất nghiêm túc, cô mím môi, có chút dỗi hờn nói: “Em không muốn nghĩ, anh nói cho em luôn đi.”
Nghe thấy vậy Phạm Nhật Minh không muốn trêu cô nữa, anh vừa định đưa tay ra ôm cô vào lòng thì bị cô đẩy ra.
Phạm Nhật Minh cười, nhướng mày hỏi lại: “Sao cô gái nhỏ tức giận thế?”
Nguyễn Khánh Linh cũng không biết sao mình lại trở nên không bình tĩnh như thế, rõ ràng trong lòng cô tin Phạm Nhật Minh không có bất cứ cảm giác gì đối với Hà Thanh, đương nhiên không thể là cố ý bảo vệ cô ta.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của anh cô liền tức giận vô cớ, không muốn anh đụng vào. Cô nhíu đôi lông mày thanh tú hỏi: “Anh có nói không?”