Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh mặc dù không có tính toán tùy tiện tìm một thiên kim đại tiểu thư môn đăng hộ đối, nhưng mà cũng không có khả năng tìm một nữ thư ký như Mộ Thanh Vũ.
Nói như thế nào, có lẽ là bởi vì tình yêu lúc trước không có hoàn toàn tiêu tan, hiện tại tâm anh khóa chặt.
Đối với Mộ Thanh Vũ, có lẽ là vì năm năm trước từng có một đêm như thế, có lẽ hiện tại anh cực kỳ hài lòng thân thể của cô, hơn nữa đối với cô bỗng nhiên kéo xuống mặt nạ thuận theo cảm thấy thú vị.
Cho nên hiện tại anh còn không muốn để cho cô rời khỏi.
Ít nhất tại trước anh chơi ngán không nghĩ muốn để cho cô rời khỏi.
Chỉ là cho dù là như vậy cô cũng đừng nghĩ khiêu chiến điểm mấu chốt của anh!
Anh cho dù ôn hòa cũng là một con sói ôn hòa, đợi cho mọi mặt anh bạo phát vẫn sẽ bày ra móng sắc thuộc về sói như cũ!
"Không cần đùa giỡn khôn vặt, không cần ý đồ chọc giận anh." Lòng ngón tay của anh tại cánh môi cô mềm mại nhẹ nhàng lướt qua. "Anh đã từng nói, anh thích phụ nữ có bí mật, nhưng mà anh cũng thích phụ nữ ôn nhu!"
Mộ Thanh Vũ cười lạnh. "Vậy anh muốn thế nào? Không phải là một tháng sao? Tôi cũng không phải không ngủ với anh, chẳng qua liền xem như bị chó cắn rồi!"
"Chó?" Đôi mắt anh bỗng dưng co rụt lại, một cỗ tàn ác lặng yên tràn ra. Nhưng mà rất nhanh anh lại khôi phục bộ dáng không sao cả: "Nếu em muốn anh mất hứng, tin hay không anh sẽ cho em cùng với người nhà của em vĩnh viễn không có ngày lành?"
Người nhà....
Ân Ân!
Nghĩ vậy, Mộ Thanh Vũ đột nhiên sửng sốt!
Cô như thế nào quên rồi hả?
Cô không phải một người, cô còn có Ân Ân của cô!
Nếu anh ra tay với Ân Ân, nếu anh biết rõ Ân Ân tồn tại... Cô quả thực, không dám tưởng tượng!
Quả nhiên, thấy được một tia sợ hãi đáy mắt cô, anh mãn ý gợi lên khóe môi.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, anh thậm chí còn có lòng kéo Mộ Thanh Vũ, ngồi ở bên cạnh cô: "Hiểu rõ liền ngoan ngoãn. Chớ chọc anh mất hứng, bằng không thì hậu quả em sẽ không gánh được."
Anh đứng lên, dáng người cao gầy đem ánh sáng cửa sổ sát đất che giấu toàn bộ.
Nhìn qua giống như là đám mây che lấp mặt trời, chặn ánh mặt trời chiếu đến trên người cô, che khuất trời của cô.
=========================
Có lẽ là bởi vì biết rõ lợi hại, bây giờ Mộ Thanh Vũ thật là nghe lời rất nhiều.
Anh để cho cô hướng đông, cô không dám đi tây. Để cho cô pha cà phê cô quyết không đi pha trà sữa. Tốc độ Lãnh Vân Lâm làm việc toàn bộ khai hỏa, cũng không có quá nhiều thời gian cùng cô chơi đùa. Mộ Thanh Vũ trái lại cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô liền lo lắng đề phòng anh như phòng cướp thời thời khắc khắc quấn cô.
Nhưng mà Lãnh Vân Lâm vẫn lại là nói ra cho cô tỉnh.
Anh hiện tại quả nhiên là lộ ra bản chất phúc hắc tà ác, đối với cô cùng mấy cái trước đều là như vậy.
Chẳng qua anh đối với mấy người trước kia là như vậy: Các cô, không cho phép trở lại thế giới của tôi. Nếu tiếp tục dây dưa tôi, tôi liền chỉnh chết các cô!
Mà đối với cô là loại bá đạo này: Cô không được rời đi tôi! Nếu trước khi tôi buông tay cô dám can đảm rời khỏi, cô cùng người nhà của cô phải vì thế trả giá thật nhiều!
Cô nâng trán không nói gì, có thể không cần như vậy hay không? Cô ngay từ đầu đã muốn khiêm tốn kiếm tiền, đến thời cơ thích hợp liền mang theo tiền lẩn trốn, không muốn ồn ào.
Nhưng mà hiện tại, toàn bộ đều đã không như mong muốn?