Editor: Quỳnh Nguyễn
Hơn nữa cô còn phát hiện, cô làm bộ làm tịch trang điểm hoặc là bộc lộ tài năng, cái gì đều không được, tốt nhất vẫn lại là chỉ có thể giống như lời Lãnh Vân Lâm, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, chờ anh chơi ngán mình lại ném đi!
Không được, cô hiện tại phải nghĩ ra chiêu pháp, nhất định phải để cho anh chán ghét mình mới đúng!
Cô hiện tại biết đến rất rõ ràng mình vì cái gì đã bị anh làm lộ diện bản chất, vì cái gì sẽ chịu anh uy hiếp?
Đó là bởi vì cô quá lòng tham rồi. Vốn lấy đến 30 vạn kia liền đầy đủ Ân Ân làm phẫu thuật, cái tiền bạc khác cô cố gắng một chút cũng là có thể kiếm trở về.
Nhưng mà, cô lại muốn không làm mà hưởng, nói như vậy cũng không đúng, tóm lại chính là muốn từ Lãnh Vân Lâm nơi này lấy 70 vạn còn lại kia, kết quả không nghĩ tới đem chính mình cũng bồi đi vào.
Chiếu theo tiết tấu Lãnh Vân Lâm, một tháng sau, thật sự có thể thả cô rời khỏi sao?
Nếu không thì vẫn lại là thời thời khắc khắc thuận theo anh, cùng mấy người trước giống nhau, để cho anh không cảm giác được mình có ý với anh, từ từ tiêu trừ hứng thú trong lòng anh?
Trước mắt cũng chỉ có thể là như vậy suy xét rồi.
Hoàn hảo hôm đó bề bộn nhiều việc, Lãnh Vân Lâm cũng không có nhiều thời gian như vậy quấy rầy cô.
Cô còn có thời vụng trộm gọi điện thoại cho Ân Ân.
Tối qua vốn gửi tin nhắn cho Ân Ân, nhưng mà trước đều đã nháo thành như vậy, lại bị anh lôi kéo lăn giường, khi nào thì kết thúc cũng không biết, vừa tỉnh dậy cũng đã sáng ngày thứ hai.
Thừa dịp hiện tại Lãnh Vân Lâm ở bên trong vội vàng, cô cũng hoàn thành công việc anh giao, trốn ở phòng văn phòng trà nước, nhìn không có ai liền gọi điện thoại cho con trai.
Ân Ân là không có điện thoại di động nhưng Lý Tiêu Nhiên có. Xem thời gian này anh nên là đã đi đón Ân Ân rồi.
Điện thoại vang hai tiếng chuyển được, bên kia thanh âm Lý Tiêu Nhiên nói ra: "Thanh Vũ!"
"Tiêu Nhiên, thật xin lỗi a, tối qua trở về khách sạn quá muộn, lo lắng anh dậy sớm cho nên không có điện thoại cho anh."
Cô nói dối trái lại hết bài này đến bài khác, khoan hãy nói, bên này Lý Tiêu Nhiên cũng không biết tình huống công việc của cô, lập tức nói: "Kia, cũng không cần quá mệt mỏi rồi. Em một cô gái ở ngoài lấy việc an toàn là quan trọng nhất a."
"Uh`m, cám ơn anh Tiêu Nhiên." Cô dừng một chút, lại hỏi một câu. "Em có thể nói chuyện với Ân Ân sao?"
Còn chưa nói xong, bên kia liền truyền đến thanh âm Mộ Thượng Ân vui vẻ: "Mẹ mẹ mẹ."
"Ân Ân!" Trên mặt của cô nháy mắt dập dờn ra ý cười khoái trá. Giống như một ngày mệt mỏi tại Lãnh Vân Lâm bên kia tất cả đều tan thành mây khói rồi.
Con trai chính là vui vẻ lớn nhất của cô, chỉ cần có bé ở đây, lại mệt cũng là đáng.
"Mẹ, Ân Ân hôm nay rất ngoan. Cô giáo còn khen ngợi con!" Mặc dù không có nhìn đến bé, nhưng là Mộ Thanh Vũ đã đoán được, khuôn mặt nhỏ nhắn con trai nhất định là mỉm cười, đáng yêu, nhìn qua giống như là ánh mặt trời chiếu qua đất đai đồng bằng, cỏ xanh xanh mượt mọc dồi dào.
"Ân Ân thực ngoan!" Con trai vừa nghe lời vừa đáng yêu, hơn nữa bộ dáng rất tuấn tú, miệng lại ngọt, mang đi ra ngoài tuyệt đối là người gặp người thích. Nếu thân thể bé tốt hơn một chút mà nói, vậy thì càng thêm làm cho người ta thích rồi.
"Mẹ, mẹ ở bên ngoài không cần quá mệt mỏi, chú Lý nói mẹ quá mệt mỏi, nhất định phải giữ sức khỏe a..."
Đứa nhỏ vô tư nói để cho Mộ Thanh Vũ cực kì uất ức, cô gật gật đầu: "Mẹ biết. Ân Ân cũng cần phải ngoan, phải nghe lời."