Editor: Quỳnh Nguyễn
Vợ Tô Rừng Khải là Từ Tiểu Na, cũng chỉ có một con gái bảo bối là Tô Tuyền Lăng. Gần đây trái lại nghe nói Tô Rừng Khải ở bên ngoài có một cái con riêng, bị ông cho tới bệnh viện đi.
Nhưng mà đại gia tộc có con riêng rất bình thường. Mặc dù con riêng có thể là anh họ em họ Lãnh Vân Lâm, anh cũng chẳng muốn đi để ý.
"Uh`m, em để qua một bên, ngày mai anh lại nhìn." Lãnh Vân Lâm không biết là, nếu tại quá khứ anh khẳng định là ưu tiên công việc. Nhưng mà hiện tại, anh nhưng không có tâm ý làm việc lớn như vậy, ngược lại là cảm thấy được cùng với cô rất thoải mái.
"Em sắp xếp ra tới một hạng mục chi tiết, anh có thể xem càng dễ dàng một chút!" Mộ Thanh Vũ cũng là người điên cuồng công tác, nếu bận bịu tuyệt đối là hãm không được.
Chỉ là bởi vì muốn nuôi con, có đôi khi cô sẽ về nhà trước đi đón Ân Ân, lúc Ân Ân xem tivi hoặc là nghỉ ngơi chính mình ở một bên tiếp tục làm việc.
Lãnh Vân Lâm từ từ đi tới, nhìn cô thật sự tại xử lý văn kiện, không khỏi có chút buồn cười.
Chẳng lẽ, cô nghe không hiểu một chút mời trong giọng nói chính mình sao?
Nào có tổng giám đốc ở một bên dùng trà, trợ lý ở một bên xử lý văn kiện? Anh cũng không làm việc, chẳng lẽ, cô còn muốn tiếp tục chiến đấu hăng hái?
Anh bước ra chân dài đi qua, đi đến trước bàn làm việc của cô, ngồi nghiêng ở trên bàn làm việc của cô.
Một cái cánh tay khoát lên trên màn hình máy tính, một bắp đùi thon dài đặt tại mép bàn bàn công tác.
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy mí mắt vừa nhấc, trên mặt anh dập dờn cười như không cười, từ từ cúi đầu hướng về phía cô.
Vài sợi tóc mái theo cúi đầu của anh mà chậm rãi buông rơi, mang theo hơi thở yêu nghiệt đập vào mặt.
Hô hấp trên mặt cô tràn khắp, mang theo mùi nước hoa trên người anh, cực kỳ mê người.
"Thanh Vũ, công việc của em là cái gì?"
Cô có chút kỳ quái, giống như Lãnh Vân Lâm luôn luôn sẽ thình lình tiếp sát, cô còn tưởng rằng, là phần văn kiện này cô không có xử lý tốt, lập tức nói: "Vân Lâm, đợi em 10 phút, phần văn kiện này..."
"Bốp!" Một tiếng thanh thúy, quả thật Lãnh Vân Lâm một cước đá rơi xuống công tắc máy tính để bàn.
Nguồn điện đen thui, một nửa văn kiện Mộ Thanh Vũ vừa mới đánh lập tức biến mất.
Cô có chút nén giận, mẹ kiếp tôi vừa mới vất vả đánh ra văn tự như thế bị ngươi một cước đạp mất!
Nhưng là cô cũng không dám phát hỏa đối với Lãnh Vân Lâm, chỉ có thể nói: "Đợi em 10 phút nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"
Nói xong, cô khom lưng tiếp xuống, muốn khởi động máy.
Ai biết, tay cô vừa mới vươn đi ra, ở giữa không trung đã bị Lãnh Vân Lâm nắm chắc.
Cô có chút điểm nghi hoặc, lúc nhìn về phía của anh lại nhìn đến đáy mắt anh sâu và đen nổi lên một chút cảm xúc kiều diễm uyển chuyển, như khóc như tố, như là mãnh liệt mạch nước ngầm trong hồ nước trong vắt dưới ánh trăng, bên trong ôn nhu có thể đem người chết đuối.
Môi mỏng khẽ mở ra, hầu kết xinh đẹp của anh nhẹ nhàng chậm chạp lên xuống mang theo một chút giọng mũi, nỉ non mở miệng: "Em không biết là công việc lớn nhất của em là anh sao?"
Vừa nói xong anh đem bàn tay của cô chạm vào trên ngực anh. Mang theo tay nhỏ của cô ở mặt trên nhẹ nhàng vẽ nên các vòng tròn.
Mộ Thanh Vũ làm sao còn không rõ? Người này, là ngứa da, lại phát tình rồi hả?