Editor: Quỳnh Nguyễn
Cái gì "Công việc lớn nhất là anh"? Anh không phải là muốn để cho mình hầu hạ tốt anh sao?
Nhưng mà, ở trong này? Không phải đâu?
Cô có chút không biết nói gì, mặc dù thân phận của cô là "Thư ký Tổng giám đốc", nhưng mà chức trách của cô đích thực chính là anh.
Lúc anh làm việc phải giúp anh làm việc, lúc anh không làm việc phải hầu hạ thể xác và tinh thần anh khoan khoái. Bảo vệ, nấu cơm, pha cà phê, giặt quần áo, cộng thêm ấm giường tất cả đều là nhiệm vụ của cô. Xử lý công sự chỉ là công việc xem như "Mua một tặng một".
Anh đều đã bày tỏ như vậy, kia còn dùng hỏi, tự nhiên là cảm xúc anh quan trọng hơn.
Suy nghĩ như vậy cô từ mê hoặc đổi đến chỗ ý cười ôn nhu cực kỳ chân chó: "Kia Vân Lâm, chúng ta về nhà?"
Lãnh Vân Lâm tự nhiên là đem biểu tình cô nháy mắt thay đổi xem ở trong mắt. Không biết vì cái gì anh cảm thấy được có chút buồn cười, kỹ thuật diễn người này nên là quá tốt a, hay là quá thối nát a?
"Không a, chúng ta đi mua toàn thân xinh đẹp trước, hoặc quần áo gọi cảm dụ hoặc..." Nắm lên một nhánh tóc đẹp của cô, anh đặt ở chóp mũi khẽ ngửi. Tóc dài như tơ mang theo một cỗ thơm mát giống trên ngưgiooncoo làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Tại dưới trời chiều, anh vén lên một nhánh tóc đẹp của cô ngồi ở trên bàn làm việc của cô khẽ ngửi. Ánh mặt trời như máu chiếu đến trên thân bọn họ, tạo nên bức tranh tuấn nam mỹ nữ.
Giờ phút này Mộ Thanh Vũ giương mắt nghiêm túc nhìn anh, đáy mắt tựa hồ phiếm lệ quang.
Tổng giám đốc, người xuống tay có thể nhẹ chút hay không, tóc đều nhanh bị anh kéo đứt rồi!
=========================
Lãnh Vân Lâm quả nhiên lái xe mang cô đi một cửa hàng sa hoa.
Giữa trưa bọn họ cơm trưa có chút muộn, không hề xem như quá đói. Bởi vậy Lãnh Vân Lâm vừa tới liền mang theo Mộ Thanh Vũ trực tiếp thẳng đến khu vực nội y nữ.
Hiện tại Mộ Thanh Vũ mặc quần áo trên người trên cơ bản đều là Lãnh Vân Lâm chuẩn bị cho cô. Tuân theo nguyên tắc "Lệ mà không tươi đẹp, mị mà không yêu". Mang theo một chút phong cách gọi cảm mà mềm dẻo.
Đáng tiếc nuối duy nhất là nội y của cô.
Nói như thế nào, mặc dù nói Mộ Thanh Vũ chính mình cũng mua mấy bộ, hơn nữa còn cố ý chọn mấy bộ quyến rũ xinh đẹp.
Nhưng mà nói như thế nào, loại đồ cực kỳ riêng tư này Lãnh Vân Lâm vẫn lại là hy vọng có thể chọn cho cô hợp mắt anh.
Hai người đi tới phía trên, Lãnh Vân Lâm tìm một khu cửa hàng quần áo trong cũng không tệ lắm: "Liền nhà này đi."
Mộ Thanh Vũ tự nhiên không ý kiến, dù sao cũng không phải cô ra tiền bạc. Hơn nữa quần áo mua là mặc ở trên người cô, không muốn cũng uổng.
Nhưng mà vừa mới đi hai bước, cô liền nhịn không được mặt đỏ, tim đập!
Thật sự là quần áo nơi này, quá gọi cảm rồi!
Bất kể là áo ngực hay là quần chữ T, mỗi một dạng đều đã có vẻ làm cho người ta ảo tưởng như vậy.
Nhìn đến quần áo rực rỡ muôn màu nơi này Mộ Thanh Vũ mới cảm thấy được mấy ngày hôm trước cô mua mấy bộ quần áo kia thật sự là kém bạo rồi!
Cửa hàng sa hoa như vậy, tố chất nghiệp vụ người phục vụ đều đã tuyệt hảo. Nhìn đến khách hàng tới cửa hơn nữa Lãnh Vân Lâm lại là toàn thân quý khí, Mộ Thanh Vũ bên cạnh bộ dáng vẻ mặt chim hoàng yến lập tức biết đó là một đại chủ!
"Hoan nghênh ghé thăm! Xin hỏi cần muốn cái gì?"