Editor: Quỳnh Nguyễn
Sau khi nói hết giống như quá khứ một mảnh khói mù bị gió xua tan, ở trong không khí bay đi thành tro.
Mặc dù loại nghi thức cùng quá khứ tạm biệt này sau cùng là thông qua phương thức tại trên người cô phát tiết chiếm được thoải mái.
Nhưng mà tạm biệt quá khứ lưu luyến si mê, tâm của anh lại vẫn lại là vắng vẻ, không có gì có thể lấp đầy.
Là cô sao? Cái người trong lòng này có thể thay thế người kia tiến vào chiếm giữ sinh hoạt của anh để cho anh tại tương lai không lâu cũng có thể có được một phần hạnh phúc bình thường?
Anh muốn kết hôn rồi.
Không phải yêu, cũng không phải cái ràng buộc gì hư vô mờ mịt. Anh là cảm thấy được, cô có lẽ thật là một cái đối tượng kết hôn không tệ.
Anh không muốn lại một người tại đêm dài mênh mang chỉ là nhìn gian phòng trống vắng ngẩn người.
Anh cũng không muốn trong sinh hoạt trừ bỏ làm việc làm việc cái khác cái gì cũng không có.
Hơn nữa anh cũng muốn một cái đứa nhỏ đáng yêu giống Tiểu Bảo như thế.
Mỗi một lần nhìn đến ánh mắt nhỏ Tiểu Bảo kiêu ngạo, nhìn đến Lãnh Vân Đình bị bé khi dễ muốn chết muốn sống còn không có thể phản kháng, trong lòng anh chua xót, có chút hâm mộ.
Sau đó đối tượng kết hôn kia là cô, có thể chứ?
Năng lực cô ở trên công tác không phải chọn, trong sinh hoạt cũng chăm sóc anh cẩn thận. Nhất là tại từng ban đêm, hai người nhất trí trong hành động cực kỳ đúng nhịp.
Hơn nữa cô cũng từng bị người hung hăng thương tổn, cô có thể lý giải cái loại cảm giác đau đến mức tận cùng này.
Một điểm quan trọng nhất là cô chỉ có một người nam nhân là anh.
Đó chính là cô sao? Lựa chọn cô, làm bầu bạn chính mình cả đời. Uh`m, anh còn nhớ rõ, cô cực kỳ thích đứa nhỏ, Tiểu Bảo trước sau như một quái gở cùng cô cũng là quan hệ tốt như vậy.
Nếu có Bảo Bảo, cô nhất định chính là một người mẹ tốt!
Hơn nữa bộ dáng cô không kém, có Bảo Bảo nhất định sẽ thật đáng yêu, cực kỳ thông minh đi?
Nghĩ tới đây, anh cúi đầu, ánh mắt nhìn cô lại càng ôn nhu.
Anh xem cô ở trong mắt, cô tựa hồ cũng bị khói nhàn nhạt kia cuốn đi chán nản.
Trong lòng có chút tê dại, tất cả của anh đều đã như là giấu ở sương khói, nhìn không rõ ràng cảm xúc, là nhiệt độ cơ thể của anh, hương vị của anh, toàn bộ của anh...
Mộ Thanh Vũ cả đời không có hút thuốc qua cư nhiên nổi lên dũng khí đoạt lấy thuốc trong tay anh, trong ánh mắt anh có chút kinh hãi hít một hơi.
"Khụ khụ." Cho dù hương vị Nascar nhẹ cô vẫn lại là bị sặc nghẹn, nước mắt đều đã chảy ra rồi. Lãnh Vân Lâm nhìn đến bộ dáng cô ngây ngốc, cư nhiên cảm thấy được thú vị. Một tay đoạt lấy thuốc trong tay cô, hít một hơi, để cho khói xanh hút vào khoang miệng, lưu chuyển một vòng, phun trào ra là một cái vòng khói xinh đẹp.
" Phụ nữ hút thuốc nên là hút như vậy." Anh hung hăng hít một hơi khói, cánh tay cường tráng ấn điếu thuốc ở bên cạnh gạt tàn thủy tinh, tiếp theo toàn bộ thân thể che đi lên, che lại môi của cô.
Tại tưa lưỡi anh mềm mại cô thật sự nếm đến hương khí Nascar thanh nhã, từng đợt từng đợt thấm vào lòng người.
Một cái nụ hôn, sau đó cô sóng mắt mênh mông bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Vân Lâm, anh vừa rồi không có làm biện pháp tránh thai."
Bọn họ vừa về đến cũng rất kích động, còn không kịp nghĩ chút vậy cũng đã bị sóng biển chìm ngập. Hơn nữa cô tới Vân Nam một chuyến không đến mức còn tùy thân mang theo thuốc.
Mặc dù nói thuốc 24 giờ, ở trong vòng một ngày đều cũng có hiệu quả.