Editor: Quỳnh Nguyễn
Chỉ là sớm một chút bóp chết đương nhiên so với sau đó trở lại dự phòng tốt.
Anh thấy được đáy mắt cô, bỗng nhiên hỏi một câu: "Em thích đứa nhỏ sao?"
"Ách..." Nên nói như thế nào a, cô đương nhiên thích đứa nhỏ, nếu không có như vậy, lúc ấy cũng sẽ không lưu lại Ân Ân.
Nhìn đến cô ngây ngốc ở trước mặt anh gật đầu, Lãnh Vân Lâm nở nụ cười.
"Anh cũng thích đứa nhỏ." Anh nói xong còn ác ý xốc lên chăn đơn của cô, nhẹ nhàng kìm bụng cô phình lên, nhìn từng cỗ muôn vàn con cháu của anh trào ra, anh bỗng nhiên cảm thấy được sinh hoạt như vậy cực kì tốt đẹp!
Nếu, nếu đứa nhỏ lớn lên giống anh, lại lớn lên giống cô....
Cô nháy mắt mấy cái, có chút không quá minh bạch suy nghĩ của anh. Anh thích đứa nhỏ, đây là cái ý tứ gì?
"Nếu, chúng ta có cái đứa nhỏ giống Tiểu Bảo như vậy, nhất định tốt lắm!"
Lãnh Vân Lâm nói, để cho thần kinh của cô đột nhiên sắc bén lại!
Cồn chỉ là tê dại đầu của cô nhưng không có để cho thần kinh của cô lùi bước!
Ý tứ Lãnh Vân Lâm là nếu anh biết có cái đứa nhỏ giống Tiểu Bảo lớn như vậy...
Có lối suy nghĩ còn không có phản ứng kịp, cô đã bị thân thể anh thon dài áp chế, môi bị ngăn chặn, che dấu toàn bộ lời cô còn chưa nói ra khỏi miệng ở trong cổ họng...
Kế tiếp, một phen thủy triều khác rất nhanh chìm ngập hai người. Trầm luân tại trong hải dương, cô không còn có tâm tư khác, suy nghĩ vấn đề cao thâm như vậy.
Đêm, lại vẫn rất dài...
=========================
Không thể phủ nhận là, Lãnh Vân Lâm nếu nguyện ý mà nói, anh kỳ thật là cái người lãng mạn.
Anh bộ dáng rất tuấn tú, lời nói mặc dù không nhiều lắm nhưng là thanh âm đầy đủ từ tính, ngẫu nhiên lộ ra tươi cười như là ánh mặt trời từ phía sau mây đen rơi xuống, những thứ này đều là mị lực một người nam nhân.
Đối với phụ nữ, lời nói có lẽ chỉ là một cái mờ ám của anh, có lẽ chỉ là một câu không chút để ý đều đã đủ mê người.
Tình hình chiến đấu tối hôm qua mặc dù chỉ ở thời điểm ban đầu kịch liệt như là sấm sét, nhưng lúc sau kéo dài cùng ôn nhu, hai người lại tập trung tinh thần thêm nữa, lại đầy đủ hơn xa bất luận một hồi gì trước kia.
Đối với đàn ông chính là không tồi.
Nhưng là đối với phụ nữ mà nói, yêu là tuyệt đối cao hơn sex.
Mà đối với Mộ Thanh Vũ mà nói, ba tuần lễ trước ở chung có lẽ đều đã chống không lại một lần thổ lộ tình cảm tối hôm qua.
Lãnh Vân Lâm cao ngạo, năm năm tới cho dù vẫn nhớ Lạc Thanh Tuyết anh cũng không có đối với những phụ nữ khác nói một chữ.
Mà đối với cô mà nói, cũng là như vậy.
Bởi vì bị Mạc Thiểu Thần cùng Mộ Thanh Tịch hung hăng thương tổn quá, mới vừa vừa ra khỏi cửa lại gặp Lãnh Vân Lâm, về sau, lại có Ân Ân...
Cô xây dựng tầng tầng tường cao xung quanh tâm chính mình, đã khóa lại không dễ dàng để cho người khác tiếp sát.
Rõ ràng nhất chính là Lý Tiêu Nhiên.
Anh cùng Mộ Thanh Vũ làm hàng xóm ba năm thành công để cho Mộ Thượng Ân đều đã coi anh như người trong nhà, nhưng mà lại thủy chung gõ không ra trái tim Mộ Thanh Vũ đóng chặt.
Không thể nói đã yêu, nhưng mà, có lẽ là bởi vì lúc trước cùng tiếp xúc thân thể, có lẽ là bởi vì bọn họ có quá khứ tương tự, lại có lẽ là vì một câu nói kia của anh. "Nếu chúng ta có cái đứa nhỏ giống Tiểu Bảo như vậy, nhất định tốt lắm!"
Cô không biết như thế nào, cũng đã sa vào tại trong sự ôn nhu của anh, có lẽ là lần đầu tiên không có coi anh như kim chủ chính mình, đối tượng nhất định phải hầu hạ.