Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngược lại là Lãnh Vân Lâm, sắc mặt của anh thật không tốt xem, trừ bỏ hai người tùy ý loạn nhập còn có thái độ của cô.
Anh cũng không phải ngốc tử, tự nhiên cảm giác được, Mộ Thanh Vũ băn khoăn.
Cô tại băn khoăn cái gì?
Là người nhà của anh, mẹ anh hay là Triệu Hiểu Huyên cùng Tô Tuyền Lăng, hoặc là, là những cái phụ nữ này?
Là vì, trước anh quá hoa tâm, cô không có cảm giác an toàn?
Nghĩ như vậy, anh bỗng nhiên bắt đầu tâm hoa nộ phóng (vui vẻ): Nghe nói chỉ có bởi vì thích, bởi vì để ý mới để ý quá khứ đối phương?
Cô quả nhiên là cực kỳ yêu anh!
Không biết vì cái gì, có lẽ đây là thói hư tật xấu loài người, cho dù chính mình không thích đối phương, nhưng là, cũng hi vọng đối phương có thể chú ý chính mình. Huống chi, tình cảm anh đối với Mộ Thanh Vũ đã cực kỳ phức tạp, không thể nói rõ yêu, nhưng là tổng so với phụ nữ bình thường hơn một tầng nhớ thương nói không rõ.
Hơn nữa hai người lại có chút giống nhau, điều này làm cho Lãnh Vân Lâm cảm thấy được thực nhẹ nhàng.
Anh cho tới bây giờ, cũng không cảm thấy được chính mình là yêu cô, cho dù nghĩ muốn cùng cô kết hôn cũng bất quá là cảm thấy được tuổi tác chính mình cũng đến chỗ, cũng nên tìm cái phụ nữ coi như hợp tâm ý kết hôn sinh con.
Đương nhiên so với phụ nữ bình thường khẳng định là muốn nhiều một chút cảm tình như thế, chỉ là cái cảm tình này anh cho rằng vẫn còn không xem như yêu.
Ít nhất, trong mắt anh cảm giác yêu là kích thích giống như núi lửa phun trào giống như lúc gặp được Quý Nhạc Nghiên, hoặc là một cái chớp mắt kinh diễm ngoái đầu nhìn lại khi gặp được Lạc Thanh Tuyết đó.
Nhưng mà, đối với Mộ Thanh Vũ? Anh hưởng thụ thân thể của cô, hưởng thụ chăm sóc của cô càng thêm hưởng thụ cô cũng trải qua bị người bỏ rơi như anh.
Về phần yêu, xin lỗi, trọng tâm đề tài nghiêm túc như vậy anh không có suy xét quá.
Nhưng mà nhìn đến cô một người lửng thững đi ở trên thảm cỏ anh cũng đi theo đuổi theo.
Trong đầu Mộ Thanh Vũ cũng rất loạn.
Cô cho rằng, tối hôm qua chỉ là mọi người nhất thời ý loạn tình mê, dù sao chính cô cũng hiểu được tối hôm qua thật đẹp, hai người bọn họ đều đã cực kỳ tập trung, cực kỳ tự nhiên, thật nhiệt tình...
Không phải có câu tên là "Người đàn ông nói lời trên giường, cũng không giữ lời."
Cô cho tới bây giờ liền không có cảm thấy được, Lãnh Vân Lâm sẽ đối với cô phụ trách.
Hơn nữa cô còn cực kỳ sợ hãi Lãnh Vân Lâm chịu trách nhiệm đối với cô.
Nhưng mà vẫn lại là không được, chuyện tình Ân Ân là quan trọng nhất. Mặc dù cô cũng không tin Lãnh Vân Lâm sẽ thật sự đối với Ân Ân ra tay độc ác. Nhưng vạn nhất anh chỉ muốn hạ một đạo mệnh lệnh kéo dài thời gian trị liệu của bé, này nên làm cái gì bây giờ?
Bệnh Ân Ân không thể kéo! Hơn nữa chỉ có cơ hội nửa năm rồi!
Cô nhất định phải tại trong vòng nửa năm này, trước đem chuyện tình Ân Ân giải quyết tốt, sau đó trở lại nghĩ muốn chuyện của anh!
Mặc dù một đoạn thời gian này Lãnh Vân Lâm thật sự đối với cô tốt lắm, cô cũng không dám mạo hiểm như vậy!
Lui một vạn bước nói, Lãnh Vân Lâm cho dù tiếp thụ Ân Ân, hơn nữa còn đáp ứng cùng cô tiếp tục cùng một chỗ.
Mà Ân Ân sẽ sẽ không thích Lãnh Vân Lâm cái ba ba này, cũng không nhất định đi?
Bé nếu là không thích Lãnh Vân Lâm, cô cũng nhất định phải suy xét ý nghĩ của con trai mới được!
Hơn nữa cô cũng chưa nói cô muốn cùng với Lãnh Vân Lâm a, rõ ràng chỉ là chuyện tình một tháng, vì cái gì liền đề cập đến quan hệ hôn nhân thiên trường địa cửu a?
"Thanh Vũ, Thanh Vũ!" Cô đầu óc rất loạn, mà Lãnh Vân Lâm cũng đuổi theo.