Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô vừa vào cửa, liền nhìn đến tay nhỏ bạn nhỏ Mộ Thượng Ân cùng tay to Lý Tiêu Nhiên kéo cùng một chỗ, Lý Tiêu Nhiên thậm chí giúp cậu đeo túi sách nhỏ, hai người vừa cười vừa nói ra cửa.
Thấy được Mộ Thanh Vũ, Mộ Thượng Ân lập tức vứt bỏ chú Lý, thân thể nhỏ hướng tới Mộ Thanh Vũ chạy tới: "Mẹ."
"Ân Ân ngoan!" Mộ Thanh Vũ nhìn đến tiểu tử kia đã chạy tới, lập tức ôm lấy con, "Ân Ân, ngày hôm qua tại nhà chú Lý có ngoan một chút hay không?"
"Thanh Vũ." Lý Tiêu Nhiên cũng đã đi tới, trên mặt mang theo một tia mỉm cười.
"Tiêu Nhiên." Mộ Thanh Vũ đem con trai để xuống, cũng cười cười với anh, " Ngày hôm qua thật sự là phiền toái anh rồi."
"Nói cái gì nói." Lý Tiêu Nhiên sờ sờ tóc Mộ Thượng Ân: "Thượng ân cực kỳ ngoan, có nó làm bạn, tôi cũng không nhàm chán rồi."
"Ngày hôm qua, chú Lý chơi trò chơi với con!" Mộ Thượng Ân vui cười nâng lên đầu nói cho cô.
Mộ Thanh Vũ không nói gì, chỉ là lôi kéo tay nhỏ Mộ Thượng Ân, ánh mắt từ ái.
"Anh hôm nay như thế nào sớm như vậy liền tan tầm rồi hả?" Hôm trước Mộ Thanh Vũ lại vẫn nói cho anh, chính mình bề bộn nhiều việc, có lẽ gần đây đều đã cần anh tới hỗ trợ chiếu cố tiểu tử kia.
"Uh`m, hôm nay công ty không vội." Mộ Thanh Vũ nói hàm hồ suy đoán, may mà Lý Tiêu Nhiên cũng không có hỏi nhiều.
"Kia mẹ, buổi tối mẹ cũng có thể cùng Ân Ân sao?" Mộ Thượng Ân dương lên đầu hỏi.
"Đương nhiên." Mộ Thanh Vũ mỉm cười, "Buổi tối nghĩ muốn ăn cái gì?"
"Oa! Kia mẹ, con nghĩ muốn đi cửa hàng! Con muốn ăn mỳ Ý!" Mộ Thượng Ân thèm ăn, mấy ngày hôm trước nghe bạn nhỏ nhà trẻ nói, bạn ấy cùng cha mẹ cùng đi khu vui chơi nhi đồng, nhưng lại có thể ăn mỳ Ý cùng chân gà!
Cậuthèm quá nhiều ngày, kỳ thật vẫn muốn đi. Bất quá, cậu cũng biết, trong nhà mình không có tiền bạc gì, mẹ vì nuôi cậu cực kỳ vất vả.
Nhưng mà, nhưng mà, cậu dù sao cũng là tiểu hài tử, quá khứ Mộ Thanh Vũ cũng không có như thế nào bạc đãi cậu, mỗi tuần lễ sẽ dẫn anh đi công ty bách hóa ngoạn chơi. Này cũng là chỗ cậu cao hứng nhất.
"Đương nhiên." Cực kỳ thua thiệt con trai, cô một người mang theo cậu quả thật vất vả. Tiểu hài tử thân thể lớn rất nhanh, muốn rất nhiều chú ý, quan trọng cũng tất phải đổi cực kỳ chịu khó. Hơn nữa cũng tất phải vì của anh chữa bệnh, cất giữ ít tiền.
Mộ Thanh Vũ nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn con trai cao hứng, ánh mắt thâm sâu. Lập tức, cô vừa cười nhìn nhìn Lý Tiêu Nhiên: "Cùng đi đi? Em mời anh."
"Đi, đương nhiên đi." Đáy mắt Lý Tiêu Nhiên dập dờn ý cười.
"Kia mẹ, Lý thúc thúc, chúng ta đi." Mắt Mộ Thượng Ân xoay một vòng, một bàn tay lôi kéo Mộ Thanh Vũ, một cánh tay kia lôi kéo Lý Tiêu Nhiên, ba người, như là một nhà ba người một dạng.
=======
"Cẩn thận một chút."
Tại khu vui chơi nhi đồng công ty bách hóa, Mộ Thanh Vũ nhìn Mộ Thượng Ân chạy hướng bậc thang trơn bóng bên kia, vội vàng phân phó.
"Mẹ, biết rõ."
Mộ Thanh Vũ nhìn tiểu tử kia chạy đến bên cạnh, ánh mắt xao động ôn nhu tươi cười.
"Tới, uống một chén đi." Một ly đồ uống ngon miệng, bỗng nhiên dán gương mặt cô. Mộ Thanh Vũ sửng sốt, quay đầu liền nhìn đến khuôn mặt tươi cười Lý Tiêu Nhiên.
"A, cám ơn." Có lẽ là bởi vì lần trước, Lý Tiêu Nhiên bỗng nhiên thổ lộ, Mộ Thanh Vũ đối với anh ngược lại không biết nên là ở chung như thế nào. Cô tiếp nhận đồ uống, Lý Tiêu Nhiên cũng cực kỳ tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô, nhìn Mộ Thượng Ân đang đùa nháo bên trong.
Hồi lâu hai người không có nói một câu, hồi lâu, Lý Tiêu Nhiên nhìn nhìn cô, mở miệng: