Editor: Quỳnh Nguyễn
"Thanh Vũ, em gần đây..."
"Uh`m?" Mộ Thanh Vũ nghi hoặc quay đầu, trong lòng đã có chút cảnh giác chẳng lẽ là Lãnh Vân Lâm tại trên người cô để lại cái ấn ký gì sao?
Không có a, trừ bỏ anh tối hôm qua gặm cô một ngụm, may mà dùng lực không phải rất lớn, sáng sớm liền mất rồi.
"Không có gì." Anh lắc đầu, kỳ thật là anh không biết nên là nói cái gì đó, cho nên đành phải tìm kiếm đề tài lung tung.
Chính anh cũng hiểu được, bởi vì một đêm kích thích một đêm kia anh cùng Mộ Thanh Vũ, tựa hồ có chút quan hệ, tại từ từ kéo xa.
Mộ Thanh Vũ nghĩ nghĩ, có lẽ, trong khoảng thời gian này cô nhất định phải muốn cùng Lãnh Vân Lâm, mà ở bên người cô, trừ bỏ Lý Tiêu Nhiên cũng không có những người khác, cô có thể tin tưởng.
"Tiêu Nhiên, em mai muốn đi công tác, bởi vì đỉnh đầu có một cái hạng mục lớn, khả năng làm xong về sau, liền đầy đủ kiếm tiền cho Ân Ân chữa bệnh rồi. Cho nên..."
Ý của cô, là phiền toái một phen Lý Tiêu Nhiên chiếu cố Ân Ân, đương nhiên, cô cũng sẽ dành cho Lý Tiêu Nhiên một phần tiền bạc, làm bồi thường.
Giai đoạn trước lấy đến 30 vạn, sau đó còn có khoản 70 vạn Lãnh Vân Lâm cho, giải phẫu cho Ân Ân là hoàn toàn không thành vấn đề. Năm nay, Lý Tiêu Nhiên đối với cô cùng Ân Ân rất nhiều chiếu cố, cô cũng băn khoăn. Nếu có thể, cô tình nguyện cho anh một chút tiền bạc, ít nhất có thể để cho cô an tâm một chút.
Không nghĩ tới, Lý Tiêu Nhiên lại cau mày, anh nói: "Thanh Vũ, em không cần liều mạng như vậy, tiền bạc Tiêu Nhiên giải phẫu anh là có thể cho em vay một chút. Em không cần phải vất vả như vậy."
"Không quan hệ." Cô lắc đầu, "Một đơn này lợi nhuận đầy đủ. Em rất không dễ dàng mới xin đến cái buôn bán lớn này, nếu có thể đã định, trích phần trăm thêm nữa em tích tụ đầy đủ giải phẫu cho Ân Ân rồi. Nhưng mà một tháng này, em khả năng thật sự không có thời gian..."
Lý Tiêu Nhiên gật đầu, "Em yên tâm đi, Ân Ân giao cho anh, anh chăm sóc tốt nó."
Ánh mắt anh sáng quắc, bên trong như là chứa quang mang nóng cháy, thâm sâu nhìn về phía cô, giống như muốn giấu cô ở trong mắt, nhốt vào trong lòng.
Mộ Thanh Vũ tự nhiên tiếp thu đến ánh mắt anh cực nóng, cô lại không biết nên như thế nào đáp lại cảm tình anh quá mức nhiệt liệt.
Sau cùng, chỉ có thể nhìn đứa nhỏ, giống như cố ý lẩn tránh ánh mắt anh.
Lý Tiêu Nhiên cũng biết, anh cũng nhìn về phía Mộ Thượng Ân, nhìn tiểu tử kia ngồi ở một bên, chính mình đang đùa quả bóng bên cạnh. Cậu có bệnh tim, chỉ cần lượng vận động hơi chút lớn một chút, trái tim sẽ không chịu nổi.
Bất quá, cho dù là như thế này, cậu cũng chơi đùa thật cao hứng. Nhìn đến mẹ cùng chú Lý nhìn chính mình, cao hứng cười.
Mộ Thanh Vũ cũng cười, Lý Tiêu Nhiên hồi lâu chuyển đề tài: " Em không cần quá lo lắng, Ân Ân sẽ không có việc gì. Nó đáng yêu như vậy, lại ngoan như vậy, Thượng Đế sẽ không tàn nhẫn như thế."
"Uh`m, em cũng tin tưởng như vậy." Mộ Thanh Vũ mỉm cười nhìn con trai, tựa hồ, chỉ có giờ khắc này, cô mới có thể dỡ xuống tất cả gánh nặng trên người, biến trở về cái cô đơn giản trong suốt kia.
Lý Tiêu Nhiên nhìn miệng cô ý cười xao động, trong suốt cùng rõ ràng như thế, nếu có thể anh thật sự rất muốn về sau vẫn nhìn cô cười như vậy.
=======
Mãi đến tối, sắp nghỉ ngơi, Mộ Thượng Ân lại vẫn líu ríu vẫn cùng mẹ nói.
"Mẹ, mẹ cũng không biết, Đào Tư Ức vẫn theo con khoe ra chuyện tình cậu ta cùng ba mẹ đi ăn cơm Tây, hừ, rõ ràng ở trong nhà trẻ, so với chúng ta đều đã thích ăn đồ ăn mềm."