Chương
Người nhà họ Lan đi hết, Hứa Bảo Châu lập tức lao đến Tô Noãn Tâm.
“Noãn Tâm cô không sao chứ?”
Tô Noãn Tâm nhìn mặt đối phương, bỗng chốc há hốc mồm: “Trời má… Hứa Bảo Châu, mặt cô bị cào đầy kìa, mau đến bệnh viện khử trùng đi! Nó bắt đầu sưng lên rồi, lát nữa vết thương nhiễm trùng chảy mủ, mặt cô coi như bị hủy!”
Hứa Bảo Châu nhìn mặt Tô Noãn Tâm và nói: “Mặt cô cũng bị thương kìa”
“Tôi bị xíu xiu thôi, tránh được nên không sao… Quý Quân, anh mau đưa Hứa Bảo Châu đến bệnh viện xem thử đi.”
Quý Quân gật đầu nói: “Được… Bảo Châu, chúng ta đi thôi”
Hứa Bảo Châu gật đầu: “Noãn Tâm, chúng tôi đi trước đây…
“Mau đi đi, lần này coi như cô chịu thay tôi, tôi nợ cô một ân tình, sau này có cơ hội sẽ trả cho cô.”
“Noãn Tâm khách sáo với tôi làm gì, trước đây cô cũng từng giúp tôi mà, coi như tôi báo ơn vậy.”
Quý Quân ngạc nhiên hỏi: “Cô Tô từng giúp em ư?”
Sắc mặt Hứa Bảo Châu đột nhiên trắng bệch:” ‘Ặc… chuyện nhỏ ấy mà”
Tô Noãn Tâm cũng nói theo: “Đúng rồi, chuyện nhỏ thôi. Mau mau đến bệnh viện đi, sau này hãy nói.”
“Được.”
Quý Quân lái xe đến đây, chở Hứa Bảo Châu rời khỏi nơi này rồi đến bệnh viện.
Tô Noãn Tâm quay đầu nhìn lại, chiếc xe dừng phía sau cô… Cô phát hiện vừa rồi xe của chú già còn đỗ bên kia, bây giờ đã biến mất rồi.
Người do anh dẫn đến đều rời khỏi.
Cô không khỏi bĩu môi, bước đến chỗ ông Ngô: “Ông nội, ông không sao chứ?”
“Ông già này có bị gì đâu, nhưng thằng nhãi kia quyết đoán y như hồi ông còn trẻ… Không tệ, ủa mà hai đứa lại dỗi nhau rồi à?”
Tô Noãn Tâm cười khổ: “Chiều cháu đi chơi với bạn và mặc bikini…chú nhà cháu thấy vậy thì liền tức giận, còn chặn tài khoản Zalo của cháu”
Ông Ngô nhíu mày nói: “Thằng nhóc đó đơn giản là không theo kịp thời đại! Cổ hủ! Lão già này quay phim, làm gì có bộ phim nào mà không có người đẹp mặc bikini cơ chứ, tính là cái gì?”
“Đúng rồi chứ còn sao nữa! Vậy lần này cháu không chịu nhận thua, còn chuẩn bị sẽ đến nhà họ Tiêu ngủ một đêm, người bạn mà cháu mới quen được là cô Tiêu.
“Cái người câm bị đánh đó sao?”
“Vâng…chị Ánh Mai ngày trước từng bị bạo lực học đường, sau lần đó thì chị ấy không thể nói được nữa, trong lòng đã chịu rất nhiều tổn thương. Lan Duệ đã vi phạm nội quy trước, bị bắt gặp, không thèm nói một lời nào đã trực tiếp đánh chị Ánh Mai…Cháu tức giận không chịu nổi, mới bảo anh em nhà họ Tiêu đánh anh ta một trận nhớ đời!”
Không ngờ rằng chú nhà cháu còn hung hấn hơn, vậy mà thật sự lại dùng đến dao.
“Vừa rồi cháu cũng có hơi sợ hãi, lần đầu tiên cháu nhìn thấy dáng vẻ hung hãn đó của chú nhà cháu, thật sự rất đáng sợ”
Vẻ mặt ông Ngô phức tạp, nói: “Nếu lúc đó thằng nhóc không dữ tợn thì chưa chắc đã sống được đến bây giờ! Nhóc con muốn đến nhà họ Tiêu, vậy thì đi nhanh lên, trời đang dần tối rồi…nhớ đến lúc về thì nhờ nhà họ Tiêu mời bác sĩ đến khám da đầu, mặt và vết thương cho cháu, bà già nhà họ Lan chết cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì! Còn giở trò, buộc vào đẳng sau thì ai có thể nhận ra?”
“Chẳng phải là như vậy sao…cháu còn không đề phòng phía sau nữa! Chú nhà cháu còn cử hai vệ sĩ để bảo vệ cháu, đều đứng ở phía trước để bảo vệ cháu, vừa đánh nhau với người khác. Ông cứ yên tâm đi ạ, cháu sẽ che da đầu của mình lại, không kéo nó lên. Hứa Bảo Châu mới thực sự là người đã bị oan nhưng lại bị hiểu nhầm, khuôn mặt cũng bị cào thành ra như vậy”
“Đó là một diễn viên?”
“Đúng vậy”
“Cháu cũng đừng để chuyện này trong lòng, ân huệ này ông trả giúp cháu, ông nội chưa quay xong bộ phim này, nhân vật nữ quan trọng nhất vẫn chưa xuất hiện, phải đợi đến tập cuối, có một cảnh nhân vật này lộ mặt, vậy thì hãy để cho cô ta diễn vai này đi”