Chương
Vừa hay cũng phù hợp với đặc điểm được thiết kế của nhân vật, khuôn mặt bị hủy hoại, không phải chịu tội một cách vô ích”
“Phù… thế này cũng được sao?”
“Ông nội cháu chưa bao giờ chọn sai người đâu, cháu cứ yên tâm đi”
“Vậy thì cũng được, cứ làm như vậy đi ạ…”
“Mau trở về đi”
“Ông nội cũng sớm về nhà ăn tối đi ạ, đợi đến khi quay xong phim Minh Dao, cháu sẽ nấu cho mọi người một bàn đầy thức ăn”
“Được rồi, nhóc con mau về đi”
Đám đông giải tán, ông Ngô cũng đi.
Tiêu Bảo Vỹ lái chiếc xe mà ngày trước Dương Ánh Mai lái, đi trước dẫn đường.
Tô Noãn Tâm lái chiếc xe thể thao của riêng mình, từ từ đi theo phía sau.
Cả người lại có hơi thờ ơ.
Trong tâm trí chỉ tràn ngập hình ảnh lúc ông chú cầm dao găm, dáng vẻ đầy sự khát máu.
Quen biết lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ đó của chú.
Khó mà có thể giải thích được, nó làm cho lòng người cảm thấy lạnh giá.
Ông nội nói rằng nếu lúc đó ông chú không dữ tợn thì chưa chắc đã sống được đến bây giờ.
Có thể thấy, từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, ông chú đã trải qua nhiều khủng hoảng, vậy nên lúc nãy mới lộ ra ánh mắt khát máu.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Tô Noãn Tâm suy nghĩ một lúc, ngập ngừng gọi điện thoại thăm dò Lệ Minh Viễn.
Cứ tưởng rằng ông chú vẫn đang chiến tranh lạnh với mình và sẽ không nghe điện thoại.
Thật không ngờ điện thoại lại được trả lời chỉ trong vài giây.
Trên đường trở về, Lệ Minh Viễn ngồi ở phía sau, tâm trạng luôn cảm thấy có hơi phức tạp.
Vừa đến nơi, lọt vào trong tâm mắt là hình ảnh cô nhóc bị người ta xé nát tóc.
Quả đúng là điều lo lắng nhất vẫn cứ xảy ra.
Anh không thể nhịn được.
Gần như đã kiềm chế được rồi, nhưng vẫn cứ không kiềm chế được như cũ, con dao trong tay cũng run lên.
Sau khi xảy ra chuyện thì cũng không hề hối hận vì đã làm như vậy.
Nhưng, chung quy thì vẫn rất lo lắng, sợ là mình đã dọa cô nhóc.
Nếu sau này cô nhóc sợ anh, không dám thân mật với anh nữa, vậy thì phải làm sao?
Lệ Minh Viễn từ trước đến nay chưa bao giờ sợ hãi điều gì, vậy mà lúc này trong lòng lại cũng hơi hoảng sợ.
Trên đường trở về nhà, tâm trạng đều luôn rất bồn chồn, hai mắt thâm quầng ngồi đó, không cử động.
Ngay lúc chuông điện thoại vang lên, Lệ Minh Viễn dường như không khống chế được ngón tay của mình, liền ấn nút trả lời.
Nghe điện thoại chỉ trong vài giây.
Sau khi kết nối, anh không nói gì cả.
Anh muốn biết rằng cô muốn nói gì với anh sau khi nhìn thấy những cảnh tượng đó.
Mà Tô Noãn Tâm cũng há hốc mồm, vậy mà ông chú lại nghe điện thoại.
Á! Cô ấy nên nói cái gì bây giờ?
Nhận sai quá nhiều rồi, không còn mặt mũi nào nữa…