Chương
Cô nhóc bị chụp thuốc mê rồi… Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, chắc thuốc mê cũng hết, chắc cô đã tỉnh lại rồi.
Sau khi tỉnh lại thì chắc sẽ sợ hãi.
Dù sao đến bóng đêm cô cũng sợ nữa mà.
Anh nhắm nghiền đôi mắt, khẽ xoa ấn đường rồi lại mở mắt ra, đôi mắt đã trở nên sắc sảo hơn chút ít.
“Đưa đến đây”
Thím Lý vội vàng bưng mì chạy đến.
Lệ Minh Viễn nhận lấy, vẻ mặt ngây ngẩn, rất nhanh anh đã ăn xong mỳ.
Lúc này thím Lý mới thở phào một hơi, bà ấy vừa lau nước mắt vừa bưng bát không rời đi.
Bà ấy thầm nghĩ đây là chuyện gì cơ chứ.
Vốn dĩ cậu chủ và Noãn Tâm đang tốt như vậy, đang hạnh phúc như vậy..
Trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không lâu sau, ông cụ Lệ mang theo Lệ Minh Nguyệt, Lệ Minh Ngọc và Lệ Minh Thành vội vàng chạy đến.
Từ lúc đó đến giờ Lệ Minh Viễn vẫn luôn ngồi dưới đất mà dựa vào.
thành giường, lầm lì không nói một lời nào.
Ông cụ Lệ đau lòng đến nỗi khóe mắt cũng đỏ hoe rồi.
Cô nhóc xảy ra chuyện thì người đáng thương nhất không phải là cô nhóc đó, mà chính là cháu trai của ông ấy.
Trong lòng anh đã cuống cuồng gần chết rồi, chỉ là không biểu hiện lên trên mặt.
Giờ anh cứ như là một cỗ máy không có chút cảm xúc nào, ngồi cứng đờ tại một chỗ không hề nhúc nhích, cũng không thèm nói một lời nào.
Lệ Minh Nguyệt đứng ở cửa mà che miệng khóc thút thít, trong lòng cảm thấy khó chịu muốn chết.
Lệ Minh Thành và Lệ Minh Ngọc không khóc, nhưng mà tâm trạng cũng rất phức tạp.
Ông cụ Diệp thì sắp nhảy dựng lên rồi, ông ấy cứ đi qua đi lại trước mặt Lệ Minh Viễn, nói ra một đống lời an ủi, nhưng cũng không có chút tác dụng nào.
Thằng nhóc này không thèm phản ứng lại một chút nào.
Ông ấy đã cảm nhận được, nếu như cô nhóc kia xảy ra chuyện rồi mất mạng… vậy thì đứa cháu trai trưởng này của ông ấy cũng sẽ đi theo.
Cuối cùng ông ấy không biết phải làm sao nữa, đưa ba người kia rời khỏi biệt thự.
Sau đó ông ấy sắp xếp một số lượng người rất lớn để lục soát toàn thủ đô để tìm dấu vết.
Đã tìm được chỗ ở bên ngoài trước đây của Tân Viên, nhưng người đã sớm rời đi rồi, giờ chỉ để lại một căn nhà trống.
Ông cụ lo lắng đến nỗi thức trắng đêm.
Đương nhiên là lo lắng cho cháu trai nhà mình nhiều hơn, nhưng cũng rất lo lắng cho Tô Noãn Tâm.
Dù sao thì một người xảy ra chuyện, người kia cũng khó mà sống tiếp.
Sau khi ông Ngô biết Tô Noãn Tâm gặp chuyện cũng không tìm Lệ Minh Viễn để tra hỏi.
Ông ấy biết tâm trạng lúc này của Lệ Minh Viễn, nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn được nên không đi gây chuyện với anh.
Người ta suýt chút nữa thì uất ức chết rồi.
Không thể tạo áp lực cho người ta nữa, nếu không thì ép chết người ta mất.
Lúc này thì tên nhóc kia càng phải bình tĩnh.
Nói thẳng ra thì lúc này trừ dựa vào tên nhóc đó để cứu người lại, thì hoàn toàn không còn cách nào khác.
Vì vậy nên ông cụ phải bình tĩnh.