Chương
Dù sao… thì vẫn còn nghiệp chướng Vân Tiêu nữa mài!
Nếu như ông ta sống cho tốt thì ai dám bắt cô nhóc đi chứt Nói trắng ra thì đều tại cô nhóc không có thân phận gì nên mới thành trái hồng mềm, để cho người ta bắt nạt!
Ông Ngô tức giận đến nỗi tim gan đều đau, đêm đó cũng thức trắng một đêm.
Ngược lại, sau khi Kỷ Vân Như biết được chuyện này thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Cuối cùng thì con nhỏ chết tiệt Tô Noãn Tâm kia cũng gặp chuyện rồi.
Cô ta ước gì có thể đi giúp Tân Viên một tay.
Nhưng mà vẫn may là cô ta vẫn còn lý trí, không có nhúng tay vào để tránh rước họa vào thân.
Thậm chí còn đưa tay trợ giúp Lệ Minh Viễn, nhắn tin hỏi anh có cần người không, chỗ cô ta còn người.
Lệ Minh Viễn không thèm để ý đến cô ta.
Cứ suy sụp ngồi tựa vào thành giường như vậy cả đêm.
Giữa chừng mắt không chịu được nữa mà nhắm lại một chút, mệt mỏi mà ngủ mê man, nhưng lại gặp phải ác mộng, anh giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi rơi đầy đầu.
Anh mơ thấy cô nhóc đang khóc lóc bên tai anh.
Cô nhóc của anh vừa khóc vừa nói: “Chú à… em sợ lắm, chú đây rất tối, em sợ… chú cứu em với..”
Sau đó Lệ Minh Viễn không dám nhắm mắt lại nữa.
Đôi mắt đã hiện lên những sợi tơ máu.
Mà người cũng bị dọa đến mức không ngủ được còn có ba bố con nhà họ Tân.
Ba người đó bị nhốt ở trong một chỗ như nhà kho, tay chân đều bị trói chặt, người cửa còn có mấy người rất nghiêm túc mà canh cửa.
Ba bố con đó cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bố nhìn con, con lại nhìn bố, nhưng không nói ra được lời nào.
Chỉ có mình Tân Nghĩa không chịu được nữa mà chửi Lệ Minh Viễn mấy câu.
Dù sao cũng là Tân Viên gây chuyện, anh nhốt họ làm cái gì?
Cho dù là Tân Kiên sợ Tân Viên chạy trốn sẽ phải chịu khổ, nên liên tục gửi tiền cho cô ta thì đồng bọn cũng chỉ có mỗi Tân Kiên mà thôi.
Dù sao thì anh trai anh ta cũng vô tội mà.
Anh ta cũng tốt mà!
Tô Noãn Tâm gặp chuyện, anh ta cũng không dễ chịu hơn Lệ Minh Viễn là bao.
Anh ta cũng cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Anh ta là người biết rất rõ Tân Viên ác độc đến nhường nào.
Tô Noãn Tâm mà rơi vào tay cô ta thì sẽ khó mà đoán trước hậu quả.
Mà Tô Noãn Tâm lại bị Lệ Minh Viễn làm mất.
Quả nhiên là Lệ Minh Viễn chỉ được cái bề ngoài lợi hại mà tôi, anh cũng không bảo vệ được gì Tô Noãn Tâm!
Giờ còn có tư cách gì mà bắt anh ta lại, không co anh ta đi tìm người chứ?
Anh ta xông ra cửa, lớn tiếng mà chửi rủa Lệ Minh Viễn mấy câu.
Tân Thiên lạnh lùng mà lườm anh ta một cái: “Em có tư cách gì mà chửi cậu ta?”
Tân Nghĩa sửng sốt mà hỏi: được chửi sao?”
Tân Kiên cũng nhịn không được mà hùa theo một câu: “Đúng đó”
Tân Thiên có chút mỉa mai mà nói: “Chẳng lẽ chúng ta không đáng bị nhốt lại sao? Không phải là người nhà họ Tân chúng ta tự kiến chuyện sao?”
‘Cậu ta nhốt chúng ta lại mà không “Anh à… cho dù anh là anh em tốt của Lệ Minh Viễn, anh cũng không thể nói như vậy được!”