Chương
Tân Viên, đáng chết.
Tân Thiên hít sâu vào một hơi nói: “Dù sao đó… Cũng là chị của tôi, cậu cũng không phải như vậy sao, cho dù vô số người trong nhà muốn mạng của cậu, nhưng cậu vẫn nể mặt ông cậu không động tới bọn họ…
Minh Viễn, cậu có thể hiểu cho tôi mà, đúng không?”
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn không chút thay đổi nói: “Đụng tới tôi… Thì được, động đến em ấy thì không được”
“Vậy cậu tự làm đi… Bảo tôi tự mình ra tay, tôi không làm được…
Lần này cậu muốn làm thế nào cũng được, nhưng bố tơi với Tân Nghĩa thì vô tội… nếu như Tô Noãn Tâm không có việc gì, cậu thả bọn họ đi đi… Coi như là một mình tôi thiếu cậu, được không?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Xem biểu hiện của bố cậu, nếu ông ta có thể gọi được lương tri của Tân Viên về thì sẽ bỏ qua cho ông ta, về phần Tân Nghĩa, tôi vốn dĩ không muốn động vào cậu ta, cậu ta vốn chẳng có ấn tượng lớn gì với Tân Viên, chính cậu ta tự muốn bị bắt”
Tân Thiên: “…” Cho nên Tân Nghĩa là não tàn sao?
“Vậy… Mẹ nhỏ của tôi thì sao? Bà ấy không sao chứ?”
“Bà ta đã biết chuyện gì xảy ra, Tân Thiên ra sao bà ta không quan tâm… chỉ hy vọng giữ lại được mạng của cậu với Tân Nghĩa, cho dù từ bỏ Tân Thị cũng được…”
Tâm trạng Tân Thiên phức tạo nói: “Mẹ nhỏ… đối xử với tôi không “Ừ, trở về đi… Ngày mốt gặp mặt, vẫn còn thời gian cho các người suy nghĩ”
“Chỉ mỗi vậy thôi “Ừ như vậy là đủ rồi”
Nếu không phải sống chết của con nhóc kia nằm trong tay Tân Viên thì làm sao Lệ Minh Viễn có thể bị ép đến nước này?
Tân Thiên hận Tân Viên, hận muốn chết.
Nhưng giờ phút này anh ta cũng không nói ra được lời gì.
Anh ta gật đầu nói: “Tôi biết rồi”
“Dẫn về, sau đó lại mang Tân Nghĩa ra đây”
“Dạ, đại ca”
Sát thủ vặn lấy tay Tân Thiên, ép anh đi về phía nhà kho, vừa đi vừa giễu cợt nói: “Có thể ép đại ca nhà chúng tôi thành cái dạng này, người phụ nữ điên kia của nhà anh cũng có chút bản lĩnh đó.”
Tân Thiên cười khổ.
Ừm, hoàn toàn chính xác là có bản lĩnh.
Lệ Minh Viễn bây giờ nhìn rất yên lặng, làm việc lý trí, đảm bảo kế hoạch không sai sót, Đã nghĩ kỹ nên đối phó với Tân Viên như thế nào.
Nhưng trên thực tế, Tân Thiên hiểu rõ anh, biết đằng sau vẻ yên tĩnh của anh là gió bão đang nổi lên.
Thằng nhãi này…
Haiz.
Tân Thiên được đưa về, tiếp tục bị trói chặt lại, Tân Nghĩa vẻ mặt mờ mịt bị mang ra.
“Lệ Minh Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi nói với Tân Viên…. nếu con nhóc nhà tôi xảy ra chuyện gì, Tân Kiên và Tân Thiên sẽ phải chôn cùng với em ấy, cuối cùng Tân Thị sẽ rơi vào tay cậu, mẹ của cậu sẽ danh chính Ngôn thuận trở thành bà Tân…
Mẹ của cô ta với cô ta sẽ bị xóa tên khỏi gia phả của nhà họ Tân…
Vẻ mặt Tân Nghĩa khiếp sợ nói: “Anh bị điên rồi à! Anh không sợ sẽ kích thích con mụ bị thần kinh kia, chị ta sẽ kích động giết chết Noãn Tâm à?”
“Cho nên, quả nhiên là cô ta sẽ để ý đến những thứ này, phải không?”