Chương
“Nói nhảm, toàn bộ người nhà họ tần, người hận tôi nhất chính là Tân Viên! Cô ta bắt nạt mẹ tôi, bắt nạt từ khi còn nhỏ tới lớn! Đều đã trở thành quán tính, nếu cô ta chết, tôi với mẹ tôi trở nên nổi bật, cô ta sẽ tức đến mức từ trong quan tài chui ra đó!”
Lệ Minh Viễn gật đầu, thản nhiên nói: “Ngày mốt gặp mặt, cậu phối hợp tiếp tục đâm kích cô ta, lặp lại những lời này một lần nữa”
“Cái gì?”
“Vừa đấm vừa xoa, hiểu không?”
… Không hiểu lắm”
“Trở về tiếp tục nghĩ, làm sao có thể khiến cho cô ta tức chết”
“Có tác dụng với việc cứu Tô Noãn Tâm không? Nếu như hữu dụng, tôi có thể lập tức nghĩ ra trăm nghìn lời nói có thể khiến cho Tân Viên tức chết!”
“Ừ, hữu dụng”
“Được rồi, ấy làm cái gì?”
“Bảo cậu ta và bố cậu nghĩ xem làm sao gọi lương tri của Tân Viên tôi sẽ trở về nghĩ…. vậy anh tôi thì sao, anh bảo anh “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Muốn kích thích cô ta, gọi lương tri của cô ta về?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Một là quay đầu nhưng có tác dụng, một là ngõ cụt… Nếu là cậu, cậu sẽ chọn gì?”
“Tôi đương nhiên sẽ chọn con đường quay đầu… Á”
Tân Nghĩa nói được một nửa thì lập tức hiểu ra.
Trước tiên để cho Tân Viên đến đường cụt… rồi lại cho Tân Viên một hy vọng, chỉ cần quay đầu là sẽ có hy vọng.
Vãi lìn.
Lệ Minh Viễn rất thông minh.
Một chiêu này để hó với Tân Viên, thật là lợi hại.
Anh ta vội vàng nói: “Tôi biết nên làm thế nào, tuy nhiên những chuyệntôi làm tuyệt đối không phải bởi vì anh huy hiếp tôi, mà là bởi vì Noãn Tâm, tôi cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì.”
“Biết rồi, đi đi”
Tân Nghĩa hấp tấp đi, không cần người áp giải cũng tự giác trở về nhà kho.
Tân Kiên cho rằng sẽ tới phiên mình.
Sau khi Tân Nghĩa trở về, cửa nhà kho bị đóng chặt lại, bốn phía trong nhà kho lại lần nữa trở nên đen kịt, yên tĩnh dọa người.
Ngoại trừ trên đỉnh đầu bọn họ còn có một chiếc đèn nhỏ mờ ảo.
Tân Kiên không nhịn được bĩu môi nói: “Đây là có ý gì… Đều đã gặp mặt, tại sao lại không dẫn bố theo gặp mặt một lần? Bố là trưởng bối, chẳng lẽ là không có tư cách bằng hai cái vấn bối sao?”
Tân Thiên, Tân Nghĩa: “…” Hoàn tất giám định.
Đây chắc chắn là kỳ hoa của kỳ hoa, là người so với kỳ hoa còn muốn kỳ hoa hơn.
Hai anh em liếc nhau một cái, không nói gì.
Qua một lúc lâu sau, Tân Thiên mới mở miệng: “Bố… Bố cảm thấy chị con sẽ nghe lời bố nói sao?”
Tân Kiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là sẽ nghe nhỉ?”
“Vậy bố gọi điện cho chị, bảo chị ấy kịp thời thu tay lại đi?”
“Chuyện này… bố cũng không chắc, chị con bây giờ thay đổi nhiều lắm, đến cả chuyện phạm pháp cũng dám làm…”
“Vâng, thay đổi rất nhiều, nhưng… tóm lại là còn có lương tri không?”
“Bố cũng rất lâu rồi chưa thấy nó, ai biết…”
“Vậy bố, nếu như bây giờ Tân Viên đứng trước mặt bố, bố sẽ nói với chị ấy cái gì?”