Chương : Ôi chao hai người đừng cãi nữa!
“Từ lâu lắm rồi… Sau khi giúp chị bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thì bắt đầu sai chị làm chuyện này, nhưng chị không có làm không đâu nha, anh ấy cho chị hẳn hai mươi phần trăm cổ phần cơ, đại gia Tô ơi… Sau này chị làm việc dưới trướng em, nhớ quan tâm chị đấy nhát”
“Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười, nói: “Chị Ngô đừng trêu em nữa… Em mới biết chuyện này thôi, hơn nữa em cũng không biết cách quản lý, nếu chú đã giao cho chị làm, chị lại còn có cổ phần… Thế thì chị cũng là bà chủ, chị cứ yên tâm làm đi ạ”“
“Em không cần phải làm gì cả… Chỉ cần diễn thật siêng năng, chỉ cần độ hot của em ngày càng cao, sau này công ty sẽ ngày càng nhận được nhiều lợi nhuận, danh tiếng cũng sẽ ngày càng lớn, rồi có thể đào người về tự đào tạo nữa… Dù sao cũng có chú nhà em đầu tư, anh ấy không thiếu tiền Thôi, không nói nữa, nói nhiều em cũng không hiểu! Tóm lại là em cứ chăm chỉ đóng phim, rèn luyện kĩ năng diễn xuất là được! Chị đi trước đây!”
“Chị Ngô, để em tiễn..”
“Đừng, nghe bọn Dương Diễm đều gọi em là đại gia Tô, mặt mũi chị không lớn đến nỗi để kêu em ra tiễn chị đâu.”
“Phì… Chị Ngô à, đến chị cũng ghẹo em”
Ngô Thu vừa đi là Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm lập tức xúm lại.
“Noãn Tâm, vừa rồi cậu không bị thương chứ! Má ơi… tớ sắp bị cái bà kia dọa chết rồi!”
Lâm Xuân Mạn cười mà trông thật khổ sở.
Dương Diễm tức giận nói: “Lúc nãy cậu kéo tớ lại làm gì chứ, nếu tớ và Noãn Tâm.
cùng nhau đối phó với hai nữ vệ sĩ kia thì Noãn Tâm đã không phải chịu thiệt rồi!”
“Dương Diễm, cậu có lương tâm chút đi được không, nếu tớ không làm vậy thì cậu đã gặp rắc rối lớn rồi đó biết không hả! Cậu có.
biết đó là ai không? Là con gái của nhà họ Kỷ đó! Cậu có biết gia đình đó đáng sợ thế nào.
không! Ai mà bị Kỷ Vân Như nhớ thương đều không có ngày lành cải”
“Noãn Tâm có chú nhà cậu ấy làm chỗ dựa, cậu có ai chứ? Nếu bị bà ta ghi thù, xảy ra chuyện gì thì tớ không giúp được cậu đâu!
Chú nhà Noãn Tâm vui lòng làm chỗ dựa cho cậu ấy nhưng chắc gì đã vui lòng làm chỗ dựa cho cậu! Tớ đang giúp cậu mà”
Dương Diễm cau mày, nói: “Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Noãn Tâm chịu thiệt được…
“Rồi rồi rồi, cậu dành hết phần người tốt đấy… Tớ là người xấu, tớ thấy chết mà không cứu!
Thấy hai cô bạn thân vì mình mà cãi nhau, ‘Tô Noãn Tâm vội đi qua kéo hai người ra, nói: “Ôi chao hai người đừng cãi nữa! Dương Diễm, tớ biết cậu muốn giúp tớ, không muốn thấy tớ bị uất ức, nhưng Xuân Mạn cũng nói không sai… Cậu ấy thật lòng muốn tốt cho cậu mà”
Dương Diễm bĩu môi, vành mắt hơi ửng đỏ.
“Tớ biết… Tớ chỉ áy náy vì không thể giúp được cậu”
“Tớ cũng biết, Dương Diễm à, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tớ còn không hiểu cậu sao? Nhưng Xuân Mạn nói không sai, cậu nghĩ lại xem, mặc dù Kỷ Vân Như đó tạm thời đã bị chú tớ gây áp lực, nhưng cậu cũng nghe những lời bà ta vừa nói đấy, lúc bà ta đang tắm mình trong vinh quang thì chú tớ mới chỉ là một tên nhóc miệng chưa dứt sữa.
Điều đó chứng tỏ bà ta ngang ngạnh lắm!
Nói không chừng chú tớ chỉ nắm được thứ gì có thể tạm thời ràng buộc được bà ta, không cho bà ta gây chuyện… Nhưng cậu cũng thấy vừa rồi Hứa Bảo Châu đã bị đe dọa khiếp lắm mà chẳng một ai dám đứng ra bảo vệ đấy thôi.
Dương Diễm, nếu cậu lao ra giúp tớ rồi bị bà ta thù oán thật… tương lai cậu cũng bị bà ta đe dọa như thế, tớ sợ lắm! May mà Xuân Mạn sáng suốt, giữ cậu lại không cho cậu chạy ra”
Lâm Xuân Mạn tức tối nói: “Thế mà cuối cùng tớ lại thành người xấu! Đến Ngô Thu ở đây mà cũng phải chịu đựng, chỉ có cậu chạy.
lên! Làm như chỉ mình cậu lo cho Noãn Tâm ấy”
Dương Diễm hít sâu một hơi: “Xuân Mạn, tớ xin lỗi… Vừa rồi tớ hơi, tớ sợ quá.”
“Hừ, tớ không thèm so đo với cậu! Lần sau tớ sẽ không kéo cậu lại nữa, để cậu đi chịu chết cho khỏi bị mắng!”