Chương : Tổng giám đốc cực kỳ yêu chiều cô Tô
Từ trước đến giờ, Ngô Thu thật sự rất sợ chuyện này, sợ rằng Lệ Minh Viễn không biết chuyện bên trong sẽ đoán rằng cô và Bạch Kỳ Sương cố ý tiếp cận Tô Noãn Tâm để mong nhờ sự giúp đỡ của anh, nên cô ấy mới giải thích cặn kẽ.
Nói xong, cô ấy nhìn Lệ Minh Viễn một cách thận trọng. Lúc này, mặt của Lệ Minh Viễn lạnh như băng. Ngô Thu cảm thấy nhìn vẻ mặt này có thể là thật sự không thể đùa.
Lý Mạnh đứng bên cạnh trầm ngâm nói: “Hóa ra là cô Tô dùng chuyện này để thuyết phục quản lý Ngô nên cô mới đột nhiên đồng ý?”.
Ngô Thu cười khổ: “Đúng… Vốn dĩ tôi đã hứa với Tần Nghĩa rằng trừ khi cô Tô ký hợp đồng với công ty, nếu không thì không thể nhận cô ấy, huống chi là cô Dương.
Những người tôi dẫn dắt đều là do Ngô Thu tôi đây cảm thấy họ có tiềm năng để rèn luyện, rồi tôi sẽ nâng họ lên.
Mặc dù cô Tô và cô Dương trông ổn… nhưng họ không đủ để lọt vào mắt tôi.” Lý Mạnh gật đầu, nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Tổng giám đốc… chuyện này.”
Dường như anh ta muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt của Lệ Minh Viễn, anh ta không dám tiếp tục nói nữa.
Ngô Thu cười khổ đứng dậy nói: “Vậy thôi… Tôi chỉ muốn nhờ tổng giám đốc Lệ giúp tôi chuyện này, có thể đó chỉ là một rắc rối nhỏ của anh nhưng đối với Bạch Kỳ Phương thì đó chính là bước ngoặt tiếp theo trong cuộc đời của cô ấy và con gái mình.
Tuy nhiên, việc tổng giám đốc Lê có giúp hay không là quyền tự do của anh… Dù anh không giúp thì cô Tô cũng là một người thân thiết của cô, tôi sẽ hết lòng nâng đỡ cô ấy và làm theo mọi tiêu chuẩn của tổng giám đốc đưa ra…
Nếu đã như vậy, tôi xin phép đi trước.” Lý Mạnh vội vàng nói: “Quản lý Ngô, tôi tiễn cô.”
Hai người đang định đi ra ngoài thì lại nghe thấy Lệ Minh Viễn đột nhiên nói: “Chuyện này… ngày mai tôi sẽ trả lời cô”
Ngô Thu không khỏi vui mừng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Lộ chiếu cố… Vậy tôi quay về chờ câu trả lời”.
Anh không từ chối nữa mà đồng ý cân nhắc. Ngô Thu cảm thấy đó là một may mắn trong bất hạnh.
Lý Mạnh hướng mắt nhìn về cô ấy rồi đưa cô ấy đến trước cửa thang máy, nói: “Quản lý Ngô yên tâm đi… Chuyện này có được hay không chủ yếu là do cô chủ của chúng ta, cô cứ chờ tin tốt là được.”
Ngô Thu ngạc nhiên: “Cô Tô có thể có địa vị lớn như thể trước mặt tổng giám đốc Lệ hay sao?”.
Lý Mạnh nhướng mày nói: “Tôi còn tưởng rằng cô đã hiểu về tổng giám đốc của chúng ta… Tôi đoán vừa rồi tâm trạng anh ấy trông rất tệ có lẽ không phải do hôm nay cô cầu xin anh ấy, mà là do cô Tô nhận Bạch Kỳ Phương làm thầy nhưng chưa bao giờ nói với anh ấy… anh ấy tức giận vì điều này.”
Ngô Thu ngạc nhiên hơn và nói: “Vậy thì chẳng phải tôi… đã vô hình hại cô Tô rồi sao?”
Không ngờ Lệ Minh Viễn lại là người như vậy… Vậy thì nếu thật sự là như thế này, chỉ có thể cho thấy Tô Noãn Tâm trong lòng anh ta thật sự không chỉ quan trọng ở mức thường.
Cũng chỉ do trong lòng đã có người ta nên mới quan tâm đối phương có điều gì giấu mình, không nói với mình nên mới tức giận, có phải không?
Không hiểu sao bỗng dưng Ngô Thu cảm thấy rằng vấn đề của Bạch Kỳ Sương… bỗng nhiên có hy vọng hơn nhiều.
Chỉ nghe Lý Mạnh cười nói: “Quản lý Ngô, cô đừng lo nữa. Tổng giám đốc rất yêu chiều cô Tô… Toà lâu đài của Kỷ Vân Như cũng do tổng giám đốc mua làm sính lễ cho cô ấy, vàng bạc trang sức cũng là do anh ấy chuẩn bị cho cô Tô nên sẽ thật sự sẽ không làm gì cô ấy đâu.
Cùng lắm là dạy dỗ cô Tô vài câu, cô Tô dỗ dành là chuyện này qua đi mà.”.
Ngô Thu sửng sốt nói: “Kỷ Vân Như… Là toà lâu đài mà nhà họ Kỷ xây cho bà ta ngay khi bà ta vừa mới sinh sao?”
“Đúng vậy… Nhìn không ra đúng không, tổng giám đốc chúng ta là người chiều vợ tận trời đó, nên vung tay rất mạnh…. Cô có biết anh ấy đã bỏ bao nhiêu tiền mua tòa lâu đài đó không?”