Chương : Ác mộng của Tô Noãn Tâm
“Bao nhiêu ?” Lý Mạnh đưa một bàn tay về phía cô.
Ngô Thu nghĩ… tòa lâu đài đó cũng không thể là mười lăm tỷ, cũng không thể là một trăm năm mươi tỷ, cũng không thể là mười lăm nghìn tỷ…
vậy thì chính là.
“Một nghìn năm trăm tỷ?” Nhìn Lý Mạnh đang gật đầu cười, Ngô Thu không khỏi há hốc mồm.
Không thể giải thích được sự hối hận khi có thái độ không tốt với Tô Noãn Tâm khi vừa bắt đầu… Con bà nó, người này nên được sùng bái như tổ tiên mới đúng!
Đúng vậy, Ngô Thu cũng được xem là được may mắn vây quanh, trong lúc vô tình đã ôm được một chiếc đùi vàng.
Không cần nghĩ gì nữa, chỉ cần cả đời sau đều phục vụ cho Tô Noãn Tâm là đủ rồi…
Lý Mạnh thấy vẻ mặt đầy sửng sốt của cô ấy, tiếp tục nói: “Chuyện đó đã là gì, tổng giám đốc đã đích thân tham gia mấy cuộc đấu giá… Mua cho cô Tô rất nhiều đồ trang sức quý báu… còn đích thân sửa lại phòng thay đồ trong nhà.”
Người ta nói cô Kỷ là người cuồng giày nhưng cô Tô thì không… Tất cả tủ đã thay thành tủ trang sức… Trước mắt là như thế, nếu không lấy trang sức lấp đầy những chiếc tủ đó e là không được.”
Ngô Thu lại hít vào một hơi khí lạnh nói: “Trời ạ, tổng giám đốc Lệ… đối xử với cô Tô tốt như vậy à?”.
“Hơn nữa… Gần đây nội chiến trong nhà họ Lệ sắp bắt đầu… Nguyên nhân là bởi vì đồ hồi môn của người đã mất của tổng giám đốc nằm trong tay dì hai, tổng giám đốc muốn lấy lại làm của hồi mua cho cô Tô?
Tôi đã sợ đến ngây người… Nhưng tổng giám đốc nói rằng đã hứa với cô Tô thì nhất định sẽ làm được” Ôi trời! Trước đó cô ấy còn thăm dò xem trong lòng của Lệ Minh Viễn có Tô Noãn Tâm hay không!
Quả thật là quá ngớ ngẩn Có hay không cứ hỏi trực tiếp Lý Mạnh là đượ!
cNhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Ngô Thu, Lý Mạnh sảng khoái không thể giải thích được.
Anh ta đã sợ hãi vô số lần, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt này của người khác. Chỉ nghe Ngô Thu nói: “Tôi hiểu rồi… Tôi đã hiểu” Lý Mạnh vẻ mặt kinh ngạc nói: “Quản lý Ngô hiểu được cái gì?”.
Cửa thang máy mở ra, Ngô Thu vội vàng bước vào, nhìn Lý Mạnh với nụ cười trên môi, nói: “Tôi đã hiểu người quyết định sau này là ai. Nên tôi nhất định sẽ ôm chặt đùi của Tô Noãn Tâm, đánh chết cũng không buông! Thư ký Lý, tạm biệt! “
Lý Mạnh ngẩn người vẫy tay với cô ấy.
Không ngờ, quản lý Ngô là người vẫn luôn rất nghiêm túc và đầy quyền lực có thể nói những lời vui đùa như vậy.
Nhưng sau đó nghĩ lại… những lời nói này có lẽ không phải lời nói đùa. Anh ta cũng từng có loại suy nghĩ này và thật sự muốn thực hiện nó.
Anh ta lặng lẽ trở lại văn phòng tổng giám đốc, thì thấy tổng giám đốc đã tiếp tục công việc, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Lý Mạnh không dám đến bên cạnh anh, vội vàng thu xếp người sửa khóa cửa, sau đó lại bắt đầu làm việc.
Như thể không có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng nghỉ, thậm chí Tô Noãn Tâm còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô thật sự kiệt sức, lúc này cô đang ngủ rất say.
Chỉ là đang ngủ ngon thì bỗng nhiên nằm mơ… Còn mơ thấy chú của cô. Chú đang bị ai đó đuổi theo. Cả người bê bết máu, trông rất đáng sợ.
Trong giấc mơ, sắc mặt Tô Noãn Tâm tái nhợt. Gần như không do dự, cô chạy về phía anh.
“Chú… Đừng sợ, em cứu chú!”
Trong giấc mơ, Lệ Minh Viễn đứng đó với đôi mắt đỏ hoe nhìn bóng đen xung quanh với vẻ chế nhạo.
Tô Noãn Tâm chạy đến bên cạnh anh… Vậy mà lại không chạm vào người anh được? Vì sao chứ… Chẳng lẽ cô đã chết rồi? “Chú à… Hu hu, sao em không chạm vào chú được?”
Trong mơ, vẻ mặt Lệ Minh Viễn không chút thay đổi, dường như hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Anh đối diện với những bóng đen đó với vẻ mặt ảm đạm: “Tất cả các người đều muốn tôi chết… nhưng tôi sẽ không để các người được toại nguyện, tôi không có bố cũng không có mẹ… không có ai để nương tựa… Nhưng dù là thế thì Lệ Minh Viễn tôi đây cũng chưa từng e sợ bất kỳ ai!”
Vẻ mặt đó khiến trái tim Tô Noãn Tâm quặn thắt.