Chương : Vị này là cháu gái của tổng giám đốc à?
“Vậy mà em còn hôn anh?”
“Em đang uy hiếp chú, chú à… Nếu chú không đồng ý với em thì em không chỉ hôn chú mà sẽ chạm vào người chú một cách không hề đứng đắn!
Tuỳ thuộc vào việc chú có đồng ý hay không”
Lệ Minh Viễn lại bị chọc cho tức cười lần thứ tư.
Trong lòng biết rõ nếu lại tiếp tục như thế thì không biết cô nhóc này sẽ làm loạn đến mức nào. Dứt khoát hít một hơi thật sâu và nói: “Anh hứa với em” Tô Noãn Tâm vội vàng nhảy ra khỏi người anh với vẻ mặt hưng phấn nói: “Chú nói lời phải giữ lời nhé, bỏ qua chuyện cũ! Sau này không cho nhắc lại nguồn gốc của chuyện này nữa”
Cô nói xong thì quay về ngồi lại trên giường, bắt đầu mang giày vào..
Lệ Minh Viễn thật sự không biết cô đang làm gì… cũng không hiểu đây là cách tư duy gì nữa.
Cô đã lợi dụng anh… Nếu anh trách tội cô thì cô sẽ tiếp tục lợi dụng anh… Bất chấp lợi dụng anh đến khi nào anh không trách cô nữa thì thôi…
Quả thật là kỳ lạ.
“Đi thôi, về nhà thôi chú ơi”
“Được, về nhà thôi.”
“Chú ơi, chú ăn hết bánh ngọt chưa?”
“Xong rồi.” Quá ngọt nên Lý Mạnh đã giải quyết gần hết cho anh.
Lý Mạnh cũng không thích ăn những loại ngọt như vậy, nhưng dưới ánh mắt đầy áp lực thì anh ta chỉ có thể giải quyết gần hết.
Anh ta sống dễ dàng lắm sao?
Tô Noãn Tâm nhìn hộp điểm tâm trống rỗng, vui vẻ nói: “Nếu chú thích ăn thì sau này có món ngon em sẽ chia cho chú!”
“Ăn hết rồi… mà em vẫn chưa được ăn, em không giận sao?”
“Chỉ cần là chú thích… thì mọi thứ đều cho chú ăn!”
“Ngoan thế à?”
Thang máy ở tầng ba mươi sáu dẫn thẳng đến nhà để xe dưới tầng hầm.
Tô Noãn Tâm đã ngủ đủ nên tâm trạng rất vui, trên đường đi đều ríu ra ríu rít không ngừng, kể cho Lệ Minh Viễn nghe về những chuyện trong đoàn làm phim. Lệ Minh Viễn im lặng lắng nghe.
Một nhân viên của công ty tan làm, khi đến gara dưới tầng hầm thì anh ta nhìn thấy một cô nhóc bên cạnh tổng giám đốc của họ.
Anh ta muốn đi đường vòng nhưng tổng giám đốc đã nhìn thấy anh ta.
Nhân viên nhỏ bé nhanh chóng bước đến và chào hỏi: “Xin chào tổng giám đốc”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt gật đầu với anh ta và không lên tiếng.
Nhân viên là một thanh niên trạc tuổi hai mươi, cười nói: “Đây là cháu gái của tổng giám đốc sao?”
Trông có vẻ rất thân thiết với tổng giám đốc, quan hệ vô cùng thân mật.
Nhưng tuổi tác trông rất trẻ.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn khẽ co giật, Xoay đầu nhìn Tô Noãn Tâm một lượt từ đầu đến chân.
Sau đó mới biết hôm nay cô nhóc ấy thật sự ăn mặc như một nữ sinh… Cô mặc một chiếc váy ngắn, hai chân đi tất đến đầu gối và cô còn đi một đôi giày thể thao nhỏ.
Quần áo trước ngực còn thắt một cái nơ bướm… Trông chẳng khác gì học sinh cấp ba.
Sắc mặt của anh rất khó chịu: “Không phải”.
Nhân viên nhỏ không khỏi gẩn ra, nở nụ cười: “Tổng giám đốc… Tôi tan làm trước đây.”
Lệ Minh Viễn thầm đáp trong lòng: “Đi đi”
Thì nghe thấy cô nhóc đứng bên cạnh đột nhiên lại tức giận nói: “Nhìn kiểu gì thế! Còn nói tôi là cháu gái của chú… Nói cho anh biết, tôi là vợ chưa cưới của tổng giám đốc các người, là bà chủ tương lai!”
Nhân viên nhỏ bị dọa đến trợn mắt nhìn… Không dám nói bất kỳ điều gì.
Anh ta lặng nhìn tổng giám đốc, ánh mắt cầu cứu…
Khóe môi Lệ Minh Viễn giật giật: “Đi thôi, so đo với nhân viên trong công ty làm gì..”
“Ồ… nhưng em chỉ khó chịu về việc anh ta nói chú già thôi! Em hơn hai mưa tuổi, anh ta lại nói rằng em là cháu gái của chú. Không phải anh ta đang chế nhạo chú trông giống bốn mươi tuổi à? Chú à, chú đâu có già như vậy!”
Lệ Minh Viễn: “…” Tay của anh đột nhiên ngứa ngáy.
Anh muốn đánh đòn vào mông của cô gái này.
Rõ ràng là cô ăn mặc trông rất trẻ con… Mà hiện giờ cô lại âm thầm chế nhạo anh.
Nhân viên bé nhỏ cũng giải thích: “Tổng giám đốc… Tôi thề là tôi không bao giờ chế nhạo anh.”