Chương : Mẹ, mẹ không yêu con
Lệ Minh Viễn thờ ơ nói: “Vậy thì sau này không được hỏi những thứ không nên hỏi… Hơn nữa, sự tồn tại của cô ấy cũng phải được giữ bí mật trong công ty “Vâng, vâng… Tổng giám đốc đừng lo lắng, tôi nhất định giữ bí mật, sau này tôi sẽ không dám nói nhảm nữa… Vậy, tôi về nhà nghỉ ngơi nhé tổng giám đốc!”
Nói xong người nhân viên nhỏ bé bỏ chạy đi mất.
Tô Noãn Tâm sững sờ nói: “Chú ơi, tại sao phải giữ bí mật về sự tồn tại của em?”
“Em có muốn bị theo dõi như một con khỉ mỗi khi em xuất hiện trong tập đoàn Quốc Doanh không?”
“Không… Em không muốn, em hiểu rồi… Chúng ta về nhà thôi”
Lệ Minh Viễn cười bất lực, cùng cô nhóc lên xe.
Trên đường đi, cô nhóc vẫn tiếp tục huyên thuyên không ngừng…
Ngay cả người lái xe tận tụy của anh ấy cũng phát hiện ra rằng tổng giám đốc rất ghét nói chuyện phiếm với người khác, thế mà lại lắng nghe rất nghiêm túc, ánh mắt của anh ta cũng sáng lên vì ngạc nhiên khi đang lái xe.
Sau khi trở về nhà, Tô Ngọc Mỹ nhìn thấy đôi trẻ đã quay lại với nhau, bà ngạc nhiên nói: “Noãn Tâm, không phải con đang đi quay phim sao?
Sao lại về cùng với Minh Viễn?”
“Mẹ… con quay xong rồi, hôm nay xong rồi nên con về đi học!”
“Quay xong rồi à… khó trách khi cả hai đều quay về đây, vậy sau này không cần phải vất vả như thế nữa. Hãy học thật tốt ở trường đi… Đã lớn thế này rồi thì phải học cho giỏi chứ!”
“Con biết rồi mà mẹ… Oa! Thơm quá, có phải mẹ đã bí mật làm món gì ngon cho chú sau lưng con không?
Tô Ngọc Mỹ không biết dở khóc dở cười: “Con đang nói gì vậy! Mẹ nấu đồ ăn ngon cho Minh Viễn thì cứ quang minh chính đại mà nấu, sao phải lén lút nấu sau lưng con làm gì?”.
“Mẹ, mẹ không còn yêu con nữa… Trong mắt mẹ bây giờ chỉ có chú mà thôi… Con ghen tị đó!” Tô Noãn Tâm nắm lấy cánh tay mẹ mình, nũng nịu.
Thím Lý đứng bên cạnh không khỏi cười nói: “Mẹ của cháu chính là yêu ai yêu cả đường đi, vì yêu thương cháu nên yêu thương cả chồng tương lai của cháu.”
“Ô… Còn có cách nói như thế sao!”
“Đúng vậy, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt..”
“Ha ha ha… Chú à, mẹ em càng nhìn càng thích chú, chú có thấy vinh hạnh không?”
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Rất vinh hạnh, anh lên lầu thay quần áo trước.”
Thím Lý vội vàng nói: “Hành lý của cháu thì thím và bà Tô đã thu xếp xong đặt trong phòng của cậu chủ rồi. Cô Tô cũng nên đi thay quần áo đi, rồi sau đó có thể ăn cơm tối.” Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm đồng thời sững sờ.
Hành lý của cô… Sao lại đặt trong phòng của chú?
Không phải là cô luôn ở trong phòng dành cho khách hay sao!
Thím Lý nhìn thấy bọn họ đều sững sờ thì nhanh chóng giải thích: “Hiện giờ bà Tô đang ở phòng dành cho khách. Cô Tô và cậu chủ đã từng chung sống, ngủ cùng một phòng cũng chẳng có gì đặc biệt. Đều là thanh nhiên cả, không phải ai cũng sống thoáng thế sao!
Chúng ta đều là người nhà… Không cần phải kiêng kỵ những điều này.”
Tô Ngọc Mỹ cũng nói: “Cũng đã từng sống chung… Đừng sợ rằng mẹ có ý kiến gì, cứ sống cùng nhau đi!”.
“Mẹ rất yên tâm về Minh Viễn… Chỉ là Noãn Tâm à, mẹ nhắc nhở con rằng bây giờ thời tiết đang chuyển sang thu, thói quen đá chăn bông của con cần phải thay đổi đi. Đừng đã chăn bông của Minh Viễn, nó sẽ bị cảm lạnh đó”
Tô Noãn Tâm hiện giờ không còn quan tâm đến chuyện bất công của mẹ mình… Lòng ngập tràn chuyện thế mà cô lại được sắp xếp ở cùng phòng với chú. Ôi trời ơi. Cô lén lút nhìn về phía Lệ Minh Viễn, phát hiện Lệ Minh Viễn chỉ là nhẹ gật đầu nói: “Vâng ạ? Sau đó anh đi lên lầu. Còn về phần trong lòng anh nghĩ thế nào thì Tô Noãn Tâm không nhìn ra được.
Cô vội vàng đi theo sau, nói: “Chú à, chờ em với.”