Chương : “Sao nào? Muốn nhìn anh thay quần áo à?”
Trong phòng, Lệ Minh Viễn mở tủ quần áo ra thì phát hiện một nửa nơi anh treo quần áo đã bị ngăn cách, nửa còn lại treo quần áo của Tô Noãn Tâm. Trong ngăn kéo đựng đồ lót cũng bị chia ra thành hai phần, đồ lót và nội y của Tô Noãn Tâm cũng được đặt vào..
Nhìn những đốm hồng nhỏ đó… Lệ Minh Viễn không khỏi cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Sau đó, ngay cả ngăn kéo để đựng tất cũng bị tất chân của Tô Noãn Tâm chiếm hơn một nửa.
Tô Noãn Tâm đuổi theo, nhìn thấy nội y của mình đựng cùng ngắn với quần lót của đàn ông thì nhảy dựng lên, vội vàng đi đến đóng ngăn kéo lại, mặt đỏ bừng nói: “Chú… Chú đừng nhìn”
Trời ạ, cô không mang về nhiều thứ như vậy, chắc là do mẹ cô và thím Lý đã mua khi hai người đi mua sắm.
Khoé miệng của Lệ Minh Viễn khẽ giật nói: “Đề cùng một chỗ, mỗi lần anh lấy đồ của mình thì đều có thể nhìn thấy đồ của em”.
“Vậy chú ơi, chú nói với thím Lý lấy đồ của em đặt lại phòng dành cho khách đi”
“Phòng khách đều là đồ của dì Tô”
“Vậy thì… Vậy ngày mai em sẽ mang những thứ này đến trường!”
“Trường có ngăn kéo và tủ lớn như vậy để em để quần áo không?”
“Vậy thì… Chú, chú muốn làm gì!” Tô Noãn Tâm suýt nữa thì khóc.
Đồ riêng tự như vậy ngày nào cũng bị chú nhìn thấy thì có thật sự rất xấu hổ!
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Hết cách rồi, tránh ra nào… Anh muốn lấy quần áo”
“Em không tránh… Chú à, nếu chúng không tìm ra cách thì chú đừng mơ”
Lệ Minh Viễn lạnh giọng nói: “Tô Noãn Tâm, em dọa anh đến phát nghiện rồi à?”
Tô Noãn Tâm cúi đầu một cách bướng bỉnh. Cô dừng lại trước tủ và nói: “Dù sao thì em cũng không muốn chú nhìn thấy những thứ này của em mỗi ngày “Ai mà thèm nhìn đồ của em?”
“Hừ, chứ không cần, vậy chú tìm chỗ khác cho em để đồ đi!”
“Tô Noãn Tâm, có phải anh tốt với em quá rồi đúng không? Giờ em nghĩ rằng anh sẽ luôn đáp ứng em?”
Tô Noãn Tâm lập tức xấu hổ, cúi đầu chu chu môi, nhỏ giọng nói: “Người ta ngại mà… Đều là những thứ riêng tư của con gái”
Sắc mặt của Lệ Minh Viễn có phần kỳ lạ: “Trước hết em cứ tránh ra… Sau khi thay quần áo xong thì sẽ nghĩ cách cho em”
“Vậy… buổi tối khi đi ngủ em phải làm sao đây.”
“Tô Noãn Tâm, em có cho anh mở hay không” Lệ Minh Viễn đói bụng, anh muốn thay quần áo và xuống nhà ăn cơm.
Vẻ mặt của Tô Noãn Tâm đau khổ, vừa tránh sang bên cạnh vừa nói: “Chú, chú nghĩ cách… nhất định là chú không muốn ngủ chung với em, bị em lợi dụng có phải không?”
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Sao em biết anh không muốn?”
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nhìn anh, hai tay ôm ngực nói: “Chẳng lẽ chú lại muốn?”
“Tô Noãn Tâm, trong đầu nghĩ cái gì suốt ngày thế? Tranh thủ thay quần áo xuống lầu ăn cơm, anh đói rồi”
“Ồ… Chú đói à, sao không nói sớm”
“..” Cô nhóc này vẫn dịu dàng nhất khi ngủ say.
Bình thường thì khiến người ta tức chết.
“Ra ngoài”
“Sao? Sao chú lại đuổi em đi?”
“Sao nào? Em muốn ở lại xem anh thay quần áo đúng không?”
Mặt của Tô Noãn Tâm đỏ lên ngay lập tức, nói: “Em không muốn xem! Chú thay quần áo đi rồi em sẽ thay sau”
Sống trong nhà của Lệ Minh Viễn vài lần nên cô biết rằng Lệ Minh Viễn thường thay quần áo nhà khi anh về nhà.
Đi ra ngoài mới lại mặc quần áo bên ngoài, cô ở lại vài ngày đã quen với hình thức này của anh.
Mỗi lần về nhà thay quần áo mặc ở nhà, cảm giác mặc đồ ở nhà mới thoải mái.
Những bộ quần áo mặc ở nhà của Lệ Minh Viễn rất đơn điệu, nhưng của Tô Noãn Tâm thì khác.
Đồ mặc ở nhà mùa thu đều là đồ nhung, thím Lý và mẹ cô đã mua thêm cho cô quần áo ở nhà, đều là áo lông xù, có mũ trùm đầu. Trên mũ còn có các hình tại thú, thỏ con, cáo nhỏ… Sau khi Lệ Minh Viễn mặc quần áo đi xuống lầu, Tô Noãn Tâm cũng mặc một bộ quần áo tại thỏ nhún nhảy đi xuống lầu.