Chương : Nợ này, em sẽ nhớ lấy
“Được, nếu có bất kỳ khó khăn gì thì nhớ nói với tôi nhé.”
“Được.” Sau khi tiễn Vương Khả Di đi, Bạch Kỳ Sương quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mặt cười lạnh lùng của Ngô Thu.
Bạch Kỳ Sương không khỏi thấy hồi hộp, chột dạ cúi đầu xuống và nói: “Ngô Thu… Tại sao cậu lại làm ra vẻ mặt này?”
“Về nước có khó khăn không kiếm tớ? Mà lại kiếm Vương Khả Di? Cô ấy là người có thể tin cậy sao? Chuyện của lúc trước, cô ấy đã khoanh tay đứng nhìn, thì tớ đã luôn phản cảm với cô ấy!”
Bạch Kỳ Sương cúi đầu nói: “Chuyện của lúc trước… tớ không trách bất kỳ ai cả, cũng đã qua rồi… Ngô Thu, tớ cũng đã buông bỏ rồi, xin cậu cũng buông bỏ nhé… Cuộc sống hiện giờ của tớ, có Noãn Tâm, có Minh Dao… là đủ rồi”
“Vậy tớ thì sao… Bạch Kỳ Sương, cậu là bỏ đi mà không quan tâm đến mọi thứ khác, cậu có biết cậu đã ảnh hưởng lớn như thế nào với tớ không?
Giấc mộng chung của chúng ta, đã bị cậu từ bỏ… cậu vì một người đàn ông mà huỷ hoại gần cả đời người, khiến tớ thấy chán ghét đàn ông đến một mức độ nhất định, năm nay tớ gần bốn mươi rồi!
Tớ thậm chí còn chưa từng được hẹn hò!
Tớ không chỉ chán ghét đàn ông, mà còn sợ hãi nữa!
Cậu có biết rằng cả nửa đời người của tớ, đã bị huỷ hoại vì sự ảnh hưởng của cậu không!”
Bạch Kỳ Sương mặt mày trắng bệch nhìn lấy cô ấy, hồi lâu không lên tiếng.
Cô ấy… chỉ biết bản thân có lỗi với Ngô Thu, đã phản bội lại niềm tin của cô ấy dành cho mình và đã cho ra nhiều như vậy.
Và chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại ảnh hưởng cô ấy đến mức độ này.
“Xin… xin lỗi.”
“Xin lỗi có ích sao! Bạch Kỳ Sương… cậu có thể ru rú trong nhà và không gặp người, cậu cũng có đủ lý do để làm như vậy… nhưng Ngô Thu, tớ đây cả đời này chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu!”
“Tớ.”
“Chị Ngô, chị lại doạ cô của em làm gì..”
“Chị không có, chỉ là trò chuyện bình thường mà thôi, Noãn Tâm em đừng có hiểu lầm… Chị còn có việc làm trong phòng làm việc, chị về xử lý trước, em ở lại đây với cô giáo của em đi”
“Dạ được.”
“Ngô Thu, tớ tiễn cậu.”
Ngô Thu tức giận nhìn lấy Bạch Kỳ Sương và nói: “Cậu có gan thì tiến tớ về nhà, không dám ra ngoài gặp người thì cứ tiếp tục ru rú ở đây đi, đừng đi ra ngoài”
Nói xong thì tức giận bỏ đi.
Tô Noãn Tâm thấy vậy, uất ức thay Bạch Kỳ Sương và nói: “Chị Ngô đúng thật là… cứ doạ cô mãi”
Bạch Kỳ Sương cười khổ và lắc đầu: “Quả thực là cô có lỗi với cô ấy quá nhiều… Cô cũng chưa từng nghĩ rằng, chuyện của cô lại ảnh hưởng đến cô ấy lớn như vậy?
“Cô à, cô cũng đừng gánh hết mọi chuyện vào người… Chị Ngô cố tình nói như thế để khuyến khích cô, chính là muốn cô ra ngoài gặp người nhiều hơn, đừng sợ chuyện nữa”
“Nhưng mà Noãn Tâm… Cô sợ, em không biết… lúc đó cô đã trải qua những gì đâu”
“Không có à… em biết cả rồi, hôm qua chủ nhà em đã kể hết mọi chuyện với em”
Bạch Kỳ Sương nói: “Chẳng qua cũng chỉ là tin đồn mà thôi… Vương Khả Di đã tận mắt chứng kiến, nhưng, lúc đó hàng chục người vây quanh, không một ai đứng ra giúp cô, mà cô cũng không trách họ, chuyện đó, không ai muốn rước họa vào thân cả.”
“Cô à, cô có biết không… ngày hôm qua, khi chủ nhà em nói với em, thì em cảm thấy vô cùng hối hận… Tại sao, lúc đó em không có ở đó chứ!
Nếu em ở đó, thì em chắc chắn sẽ có thể bảo vệ lấy cô.”
Bạch Kỳ sương cười khổ nói: “Một cô nhóc như em, khi gặp phải chuyện đó, chắc có thể đã bị doạ sợ rồi, làm sao còn bảo vệ được cô chứ… Nếu lúc đó em thực sự ở đấy, cô hi vọng em đừng đứng ra chuốc hoa vào thân… không xứng đáng đâu”
“Nhưng cô ơi, cô biết không… Lần này khi em đang quay trong đoàn phim, đã gặp phải chuyện giống như cô vậy… Em đã ra tay và cứu lấy một cô gái có cảnh ngộ giống như cô, nhưng cô gái đó không giống với cô, Cô và Lục Viễn Phương là người yêu của nhau, mối quan hệ bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận… Kỷ Vân Như mới là người thứ ba xen vào, dựa vào vốn liếng của bản thân mình mà ra tay xúc phạm cô như vậy!
Nợ này, em sẽ nhớ lấy!”