Chương : Bạch Kỳ Sương suýt chút nữa phun ra máu
Lệ Minh Viễn gật đầu: “Anh qua đó trước nhé?”
“Chủ đi cùng em và Minh Dao qua đó chơi một lúc không được sao?”
Lệ Minh Viễn khẽ cong khóe miệng nói: “Anh sẽ không mang trẻ con.”
Lục Viễn Phương ở bên cạnh như thế không nhịn được mà vô thức nói: “Con nhà tôi cũng tầm tuổi này, hay là… để tôi chăm sóc giúp hai người?”
Tô Noãn Tâm lập tức từ chối nói: “Không cần làm phiền tổng giám đốc Lục đầu… nếu chú không muốn chơi cùng trẻ con thì qua đó ngồi trước đi, em tự mình mang Minh Dao qua đỏ”
Nói rồi bèn nắm tay Minh Dao đi tới cửa.
Minh Dao đột nhiên gọi một câu: “Bố ơi.”
Sắc mặt Lục Viễn Phương lập tức thay đổi.
Lệ Minh Viễn khẽ cau mày. Tô Noãn Tâm cũng căng thẳng, lập tức bể Minh Dao lên nói: “Minh Dao đừng gọi linh tinh… bố của em không ở đây đâu.”
“Bố ở trên ảnh… Minh Dao đã từng nhìn thấy rồi”
Suỵt!
Minh Dao đừng làm loạn nữa!
Gặp được Lục Viễn Phương thì thôi đi, không nhận ra thì càng đỡ nhiều chuyện.
Nhưng đột nhiên em lại chủ động gọi bố… vậy thì thật sự là quá phiền phứ!
cMẹ em mà biết chắc chắn sẽ không để em yên.
Tô Noãn Tâm trong lúc khó ló cái khôn: “Chú, chú đừng để ý… Minh Dạo luôn thích gọi em là mẹ… chắc con bé xem trong điện thoại em thấy hình của chú cho nên mới gọi chủ là bố đấy”
Cô nhóc này đúng là chuẩn bị bản thảo nói dối không tệ.
Lệ Minh Viễn khẽ nhướng mi nói: “Không sao.”
Tô Noãn Tâm sự Minh Dao chỉ vào Lục Viễn Phương nói đó mới là bố, nên vội vàng ôm con bé chạy thẳng tới khu vui chơi.
Tầm mắt Lục Viễn Phương vẫn luôn nhìn thẳng vào bóng dáng hai người tới khi biến mất…
Trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc: “Đứa bé đó là con của tổng giám đốc Lê sao?”
“Không phải”.
“Không phải mà gọi ông là bố?”.
“Sao nào, tổng giám đốc Lục có ý kiến gì sao?”
“À… tôi thì có ý kiến gì được chứ, nhà họ Lệ các người cũng không phải chưa từng có con riêng ở bên ngoài”
“Không so được với nhà họ Lục!”
Lời này đúng là thâm hiểm.
Các nhà giàu có ở thủ đô… chỉ sợ là không có nhà nào có con riêng nhiều bằng nhà họ Lục.
Lục Viễn Phương tối sầm mặt rời đi.
Lệ Minh Viễn đi thẳng vào bên trong, rất nhanh đã nhìn thấy bàn của Bạch Kỳ Sương.
Bạch Kỳ Sương vẫn đeo kính râm như cũ, khẽ nghiêng mặt nhìn thất thần ra ngoài cửa sổ.
Lệ Minh Viễn đi tới, ngồi vào vị trí đối diện với cô ấy.
Bạch Kỳ Sương thấy có người tới, vội vàng định thần lại nhìn về phía người vừa mới tới nói: “Anh là… chú của Noãn Tâm sao?”
“Chào cô, tôi là Lệ Minh Viễn.”
“Lệ… Lệ Minh Viễn? Tổng giám đốc Lê Minh Viễn của tập đoàn Quốc Doanh?” Cô ấy không nghe nhầm chứ.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Đúng vậy”. Ôi trời ơi! Chẳng trách cô nhóc kia đến cả Kỳ Vân Như cũng không thèm để vào mắt… Hiện giờ nhà họ Kỳ quả thật bị nhà họ Lệ tạo sức ép rất nhiều!
Xem ra cô nhóc đó tự tin như vậy cũng không phải không có lý do.
Bạch Kỳ Sương đang định mở miệng nói thì đột nhiên nghe người đàn ông đối diện nói: “Vừa rồi ở cửa gặp phải Lục Viễn Phương”
Bạch Kỳ Sương nghe vậy, sắc mặt không khỏi trắng bệch… cả người trở nên căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ sợ Lục Viễn Phương có thể xuất hiện trước mặt cô ấy bất cứ lúc nào.
Lệ Minh Viễn thấy vậy nhàn nhạt nói: “Yên tâm, đã đi rồi”
“Vừa rồi hai người gặp nhau sao?” Bạch Kỳ Sương cẩn thận hỏi.
“Ừm… ông ta vừa đi”
“Vậy… Noãn Tâm vừa ôm Minh Dao ra đó, có gặp được hai người không?”
“Gặp rồi”
“..” Điều cô ấy sợ cuối cùng cũng tới rồi.
“Minh Dao còn mở miệng gọi bố nữa” Ặc. Bạch Kỳ Sương suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu. Bình thường sợ này sợ kia như tự kỷ. Nhìn thấy Lục Viễn Phương lại không chút khách khí… mở miệng gọi bố. Bạch Kỳ Sương cũng không biết nên nói gì cho tốt đây. Lại nghe thấy Lệ Minh Viễn nói tiếp: “Yên tâm… Lục Viễn Phương không nhận ra, bị cô nhóc kia lừa gạt rồi”