Chương : Chuyện tiếc nuối nhất đời này của tôi chính là chưa có được một anh chàng đẹp trai!
Bạch Kỳ Sương cười khổ nói: “Tôi không dám đưa Minh Dao ra ngoài… chính là vì sợ chuyện này”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Cũng không cần căng thẳng quá mức như vậy… người thừa kế nhà họ Lục sẽ không cướp con cô đi đâu”
Bạch Kỳ Sương cười khổ, lắc đầu nói: “Thứ tôi sợ không phải chuyện đó.”
“Có cô nhóc kia ở bên… bọn họ cũng không làm gì được cô”
Bạch Kỳ Sương dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm… lợi hại như vậy sao?”
“Ừm… tin cô ấy là được rồi”
Bạch Kỳ Sương vẫn giữ tâm trạng như xưa, không thể tin được bất kỳ ai…
Lệ Minh Viễn cầm lấy thực đơn nói: “Gọi món chưa?”
“Vẫn chưa, Noãn Tâm nói đợi anh đến rồi gọi”
“Cô Bạch muốn ăn gì?”.
“Tôi… bò bít tết phi lê đi, chín tám phần”
“Minh Dao thì sao?”
“Minh Dao và Noãn Tâm đều đã gọi rồi… đều là chút bánh kem và đồ ngọt linh tinh”
Cô nhóc này không sợ mình sâu răng thì thôi đi… còn kéo theo trẻ con nữa.
Chờ tới khi Tô Noãn Tâm đưa Minh Dao dạo chơi một vòng trở về, đồ ăn đều đã được mang lên bàn.
Vốn dĩ Bạch Kỳ Sương cảm thấy không được tự nhiên khi ngồi một mình với Lệ Minh Viễn, sau khi bọn họ quay lại, không khí lập tức tốt hơn.
Chỉ có Tô Noãn Tâm là có thể hâm nóng không khí.
Tô Noãn Tâm ngồi ở bên cạnh Lệ Minh Viễn, ôm Minh Dao trên đùi, vẻ mặt hưng phấn nói: “Minh Dao, đồ ngọt của chúng ta lên rồi này!”
Minh Dao vừa mới được chơi thỏa thích vô cùng vui vẻ, lúc này nhìn đồ ngọt bằng ánh mắt long lanh.
Tô Noãn Tâm tự mình ăn một miếng rồi lại bón cho con bé một miếng, hai người ăn vô cùng thỏa mãn.
Vừa ăn vừa nói: “Minh Dao, chủ nhà chị đẹp trai không?”
Minh Dao có chút sợ hãi nhìn Lệ Minh Viễn, nhưng vẫn thành thật nói: “Đẹp trai, rất đẹp trai”
“Ha ha ha ha… đúng vậy, chị đâu có lừa em! Chờ sau này em lớn rồi, chị sẽ dẫn em đi tìm một người đẹp trai nhất thế giới này nhé!”
“Được” Lệ Minh Viễn run rẩy khóe miệng nói: Lại còn dạy trẻ con thói xấu của mình nữa”
Tô Noãn Tâm, đúng là chỉ có em như vậy.
Tô Noãn Tâm cười cười chớp mắt nhìn anh: “Chú không hiểu đâu… chuyện tiếc nhất của em đời này là không tìm được một người đàn ông đẹp trai! Đúng là quá tiếc nuối…”
“Anh không đủ đẹp trai sao?”
“Đương nhiên chú đẹp… nhưng không phải là do em chủ động quyến rũ được, chưa từng nếm thử cảm giác được soái ca nắm tay!”
Hơn nữa chú cũng không phải của em.
Chuyện này cũng thật là đáng tiế!
cKhóe miệng Lệ Minh Viễn lại run lên: “Tô Noãn Tâm! Em thử quyến rũ một người xem?”
“Biết rồi biết rồi! Vợ của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh sao có thể quyến rũ soái ca ở bên ngoài được chứ!”
Lệ Minh Viễn quả thật muốn bóp chết cô.
Nhưng vì ngại có Bạch Kỳ Sương ở đây nên không tức giận.
Nếu không, Tô Noãn Tâm tuyệt đối không tránh khỏi trận đòn tét mông.
Bạch Kỳ Sương thấy vậy không khỏi bật cười nói: “Tính tình Noãn Tâm chính là như vậy, ngoài miệng thì nói thế thôi chứ sẽ không làm thật đầu…
Tổng giám đốc Lệ đừng để ý”
“Cô đừng giải thích, chủ nhà em còn hiểu em hơn cả cô đấy, đúng không chú”
Lệ Minh Viễn không muốn để ý tới cô.
Cô đúng là cô nhóc vô lương tâm.
Nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ thể diện cho cô.
“Ừm” Tô Noãn Tâm thấy anh đáp lại, vội vàng gắp cho anh một ít bánh ngọt: “Chú ăn thử đi, ngon lắm đấy”
Lệ Minh Viễn lại nể tình ăn một miếng.
Bạch Kỳ Sương thấy vậy cũng không có gì không yên tâm.
Vị tổng giám đốc Lệ này, thoạt nhìn có vẻ như không hứng thú với Noãn Tâm… nhưng lại vì một câu nói đùa của cô mà thay đổi sắc mặt.
Chỉ là không rõ ràng.
Nhưng trước nay Bạch Kỳ Sương luôn là một người tinh tế, sẽ không thể nhìn lầm được.