Chương : Bất kể như thế nào đi nữa, Lệ Minh Viễn cũng do bà ta sinh ra
Bà cụ Lệ thấy vậy bèn chậm rãi nở ra nụ cười và nói: “Ông cụ, tôi mời ông một lỵ, cầu mong sau khi ông con cháu đầy đàn thì cũng nhanh chóng có đứa chắt, đến lúc đó thì có thể đông đủ cả bốn thế hệ rồi!” .
Cô Vợ nhỏ này luôn biết ông ấy thích nghe những lời gì nhất, sau đó sẽ nói cho ông ấy nghe.
Ông cụ Lệ chỉ cảm thấy có bà ấy ở bên cạnh thì mình chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi.
Suy cho cùng thì con người chỉ cần sống vui vẻ thì mọi bệnh tật sẽ được tiêu trừ.
Ông ấy bật cười ha hả, xem ra tâm trạng rất vui mừng, một hơi uống cạn và nói: “Được! Vậy ông sẽ đợi thế hệ của Minh Viễn các cháu mau chóng lập gia đình và sớm sinh quý tử, để ông nội làm ông cố”
Lệ Minh Viễn nhướng mày và không nói gì cả.
Lệ Minh Nguyệt cười và nói: “Ông nội, anh họ vẫn chưa có tin tức thì chúng cháu càng không cần phải vội ạ”.
Lệ Minh Ngọc cũng cười và nói: “Đúng vậy, anh họ năm nay cũng hai mươi tám tuổi rồi, cũng không vội thì chúng cháu vội cái gì chứ ạ?”
Thế là, ánh mắt của ông cụ rơi vào trên mặt của Lệ Minh Viễn và nói: “Cháu không bày tỏ gì sao?”.
Lệ Minh Viện bình thản nói: “Cô nhóc nhà cháu vẫn còn nhỏ tuổi, không vội sinh con ma?”
“Cô nhóc? Ôi mẹ ơi… anh họ đây đã có bạn gái rồi sao ạ? Tại sao lại không đưa về cho chúng ta gặp mặt chứ?” Lệ Minh Nguyệt ngạc nhiên nói.
Lệ Minh Viễn ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn ông nội và nói: “Bố mẹ của em đã từng gặp qua… và ông nội cũng từng gặp qua?
Ông cụ Lệ trực tiếp trợn trắng mắt và nói: “Ông không hề xem con nhóc đó là chuyện gì cả, môn không đăng hộ không đối mà… Minh Viễn, nếu cháu cảm thấy vui thì cháu cứ chơi đùa tuỳ thích, nhưng nếu là bà chủ của nhà họ Lệ thì chắc chắn không được.”
“Vậy thì không còn gì để nói nữa.”
“Khoan hãy nhắc chuyện này, bầu không khí đang tốt, đừng làm mất hứng chứ… Minh Nguyệt, Minh Ngọc, hai con phải mời rượu anh họ thật tốt đấy, tương lai của hai con sau khi về nước toàn bộ đều nhờ vào anh họ cả đấy” Viên Cát Kỳ vui vẻ nói.
Lam Thanh Như liếc nhìn bà ta bằng đôi mắt lạnh lùng. Hừm… bất kể như thế nào đi nữa, Lệ Minh Viễn cũng do bà ta sinh ra.
Lệ Minh Thành là em trai ruột cùng một người mẹ của anh, anh không thể nào không quan tâm được. Vì vậy Viên Cát Kỳ cô ở đây nịnh nọt thì có ích gì chứ!
Nhưng nghe thấy Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Nguyệt học chuyên ngành gì ở nước ngoài vậy?”
Lệ Minh Nguyệt lập tức nói: “Anh, em đang học chuyên ngành tiếng Pháp… hiện giờ tiếng Pháp đã vượt cấp đầy đủ và tiếng Anh cũng đã đạt trình độ cấp sáu rồi ạ!”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Phiên dịch của bộ phận Ngoại giao ở công ty, em có thể thử ứng tuyển, nếu ứng tuyển bằng chính khả năng của mình… thì trước tiên nên mai danh ẩn tính rèn luyện ở trong công ty, không cần thiết phải bộc lộ thân phận, Hiểu rõ hơn về người ở xung quanh, đào tạo vài người thân tín, nếu làm tốt, sau khi rèn luyện vài năm thì bộ Ngoại giao của công ty sau này sẽ toàn quyền do em xử lý!”
Lệ Minh Nguyệt lập tức hai mắt sáng ngời nói: “Ôi! Cám ơn anh!”
“Đừng vội cám ơn… công ty quyết định theo nghiệp vụ, nếu năng lực nghiệp vụ không được thì dù ngoại ngữ có tốt đến mấy cũng vô ích, thứ mà em cần phải dẫn dắt là đội ngũ bộ Ngoại giao, chứ không chỉ biết phiên dịch là đủ”
“Anh, em biết rồi! Hôm qua bố mẹ em đã nói với bọn em rất nhiều rồi a… vấn đề kiểm tiền cốt lõi của doanh nghiệp chính là vấn đề bán hàng a!
Anh, anh yên tâm đi, em cũng học chuyên ngành tài chính, em sẽ cố gắng rèn luyện bản thân, mong rằng sau này có thể giúp anh san sẻ bớt gánh nặng để anh không cần phải mệt mỏi như vậy” .
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Cố lên”
“Anh, em sẽ cố lên ạ” Lệ Minh Viễn lại nhìn sang Lệ Minh Ngọc và nói: “Còn em?”
Lệ Minh Ngọc có chút chột dạ sờ vào mũi và nói: “Anh… anh tuỳ ý xem và cho em một vị trí để em làm trước đi ạ..”