Chương : Không có đắc tội với Lệ Minh Viễn là một việc đúng đắn
Lệ Minh Nguyệt lập tức nói: “Anh của em ở nước ngoài mấy năm chỉ biết theo đuổi gái Tây thôi, suốt ngày không chịu học hành! Đoán chắc cái gì cũng không học được, chỉ nói được tiếng Anh trôi chảy thôi”
Viên Cát Kỳ dở khóc dở cười nói: “Nguyệt à, con làm sao lại nói anh của con như vậy!”
“Mẹ, con không thể nào nói dối người khác, hơn nữa… để anh họ sắp xếp công việc cho chúng con, chắc chắn phải để cho anh ấy biết rõ ngọn nguồn chứ, nếu không thì cho dù anh họ có thích chúng ta, sắp xếp được vị trí tốt cho chúng ta nhưng anh cũng không có năng lực để hoàn thành tốt, bỗng nhiên gây hoạ cho công ty sao..”.
“Minh Viễn… cháu xem.” Viên Cát Kỳ có chút khó xử nhìn lấy Lệ Minh Viễn. Rất rõ ràng biết được con trai mình học chưa tốt, cũng không có năng lực gì. Nhưng lại muốn có một chức vị tốt.
Lệ Minh Viện bình thản nói: “Tầng của tập đoàn Quốc Doanh là tầng dành riêng cho tổng giám đốc, tầng thứ là tầng dành riêng cho các trợ lý của thư ký tổng giám đốc, tổng cộng có bốn người trợ lý, nếu Minh Ngọc thực sự cái gì cũng không biết thì đi theo họ học hỏi trước” .
“Không cần phải áp lực, có thể học được bao nhiêu thì học trước bấy nhiêu, về sau sẽ dựa theo năng lực của em… sắp xếp cho em phụ trách sản nghiệp gia tộc”
Đây là, định thả quyền rồi. Chú ba và thím ba của Lệ Minh Viễn ánh mắt sáng bừng. Chỉ cảm thấy… không có đắc tội với Lệ Minh Viễn là một việc đúng đắn! Vì đâu cũng đầu không lại, chi bằng nịnh nọt và làm theo.
Dù sao thì họ cũng tay chân già yếu rồi, cũng không thể làm được… ít nhất thì phấn đấu chút điều tốt cho con cái.
Lệ Minh Ngọc bĩu môi nói: “Anh họ… em tới công ty thực sự sẽ không gây rắc rối cho anh sao?”
“Không thể nói là rắc rối… chỉ là không biết những sắp xếp này, chú ba và thím ba có vừa lòng không”. Viên Cát Kỳ liền gật đầu và nói: “Sao lại không hài lòng chứ, cho dù Minh Viễn muốn đề bạt hai đứa em họ cũng phải xem năng lực của chúng, rèn luyện học hỏi trước là không sai… Minh Ngọc, Minh Nguyệt, hai con khi vào công ty thì nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời anh họ đấy, biết chưa?
Anh ấy cũng không có em trai em gái ruột, chỉ có các em họ tụi con, các con phải anh em đồng tâm hiệp lực thì mới có sức mạnh to lớn đấy!
Nghe nói Tần Thiên của nhà họ Tần, cũng bắt đầu đào tạo Tần Nghĩa quản lý công ty rồi, đó lại là em trai cùng cha khác mẹ nữa đấy… mọi gia đình này có thêm vài người anh em giúp đỡ, như thế mới không bị bên ngoài bắt nạt”
Lam Thanh Như đã lắng nghe hồi lâu, cũng nhường nhịn cả buổi trời, không khỏi hít một hơi thật sâu và nói: “Minh Viễn à… Minh Nguyệt và Minh Ngọc cũng đã có sự sắp xếp rồi, Minh Thành cũng là… em họ của cậu, cậu xem… có phải nên đối xử bình đẳng không”.
Lệ Minh Viễn thẳng thắn nói: “Thím hai khi nào trả lại đồ cưới của mẹ tôi cho tôi thì khi đó tôi sẽ sắp xếp một chức vị thích hợp cho Minh Thành”
Lam Thanh Như không khỏi mặt mày tái nhợt và nhìn sang ông cụ Lệ: “Bố… bố xem nó kìa, con có nói không trả sao? Chỉ là hôm nọ nhìn thấy cái con nhóc đó… thực sự không hợp ý chúng ta, bố, đến bố cũng không thích mà… Nếu đó là cháu dâu mà bố công nhận thì con có thể không đưa đồ cưới ra sao?” Lại có thể cầu cứu với ông nội sao? Đúng là có cách mà.
Ông cụ Lệ hoàn toàn không có chút thiện cảm với người phụ nữ này, người này đã từng làm con dâu cả của mình trong vài năm, sau đó lại lại làm con dâu thứ hai của mình trong hơn hai mươi năm.
Nhưng dù thế nào đi nữa, người phụ nữ này cũng đã hạ sinh hai đứa con trai ưu tú cho nhà họ Lệ của họ.
Ông cụ Lệ cũng sẽ không làm bẽ mặt bà ta trước mặt của con cháu như vậy.
Lập tức họ nhẹ một tiếng và nói: “Chuyện này… vẫn cần phải bàn bạc lâu dài, Minh Thành mới về nước không lâu, cũng không vội ra đi làm đúng chứ, trước tiên hãy thích ứng với cuộc sống trong nước đã, cũng là một chuyện tốt”