Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

chương 438

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tôi đã có tuổi rồi, bây giờ đã là thời đại của lớp trẻ

Hai người bỗng chốc vùng lên đánh ra tận giữa không trung, đánh tới khi… kiếm của Tô Noãn Tâm rơi xuống.

Dương Tiểu Nam nhân cơ hội đó chĩa mũi kiếm vào cổ cô…

Trái tim Tô Noãn Tâm hoàn toàn tan vỡ… Cô làm sao có thể đánh bại được đối thủ của mình khi mà cô còn không thể đánh thắng được đối thủ trong khi diễn phim?

Kiếm đã rơi, trận đấu cũng kết thúc, cô thua cuộc, cũng chỉ có thể kiên trì diễn tiếp mà thôi.

Ánh mắt tràn ngập sát khí của cô giờ đây cũng ngay lập tức biến mất.

“Xin anh hùng tha cho tôi một mạng!”

Dương Tiểu Nam nhướn mày hỏi: “Tại sao cô lại muốn giết tôi?”

“Anh hùng hiểu lầm rồi! Tôi không muốn giết anh, tôi chỉ là muốn thi đấu với anh một trận mà thôi!”

“Thi đấu sao?”

“Đúng vậy!”.

Chỉ cần đạo diễn chưa hộ dừng lại thì cô vẫn sẽ tiếp tục diễn!

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?”

“Bất kể anh tin hay không, tôi cũng chỉ có một lý do này để phủ nhận mà thôi!”

Nói cho cùng thì về đối thủ, đối thủ của cô đã có kỹ năng từ trước, nên cô không diễn tiếp được nữa cũng không thể trách cô.

Khóe miệng Dương Tiểu Nam khẽ run rẩy nói: “Cô không sợ tôi sẽ giết cô sao?”

“Tôi sợ..”

“Vậy mà còn dám mồm mép tép nhảy với tôi à?”

“Tôi buột mồm, đã thành thói quen như vậy rồi… không thể kiềm chế được, xin anh hùng đừng trách!”

Nói cho cùng thì đây là lần thứ hai.

“Nếu anh hùng đây thả cho tôi đi, đại ân đại đức này ngày sau nhất định tôi sẽ báo đáp!”

Dương Tiểu Nam thật sự không biết phải nói gì, vì căn bản nó không có trong kịch bản.

Nhưng để một cô nhóc nói rằng anh đến một câu thoại cũng không diễn được, mà anh đường đường lại là một ảnh đế, không thể không dậy dỗ được người này.

Chỉ có thể tiếp tục kiên trì diễn nốt, nhưng đột nhiên, thanh kiếm dài trong tay anh hất bay chiếc mặt nạ đang đeo trên mặt Tô Noãn Tâm ra ngoài.

Nét mặt Tô Noãn Tâm thoáng hiện lên một vẻ đầy kinh ngạc.

Ngay lập tức, cô cố gắng nghĩ cách làm thế nào để mình có thể xoay chuyển nhanh hơn nữa, và rồi cô nghĩ ra cách đơn giản nhất là thả mái tóc dài xuống.

Cô cố tình để lộ nét diễn những cử chỉ quyến rũ của Cửu Vĩ Hồ Yêu.

Cô nhìn Dương Tiểu Nam đang ở trước mặt với vẻ mặt vô cùng xinh đẹp cùng ánh mắt toát lên một vẻ mê hoặc rồi nói: “Anh hùng… Người ta là một người con gái đấy!”

Khóe miệng Dương Tiểu Nam khẽ run rẩy đáp: “Con gái thì sao chứ?”

“Là con gái… thì anh hùng đây nên thương hoa tiếc ngọc mới phải chứ!”

“Những người con gái có nhan sắc càng xinh đẹp… thì lòng dạ càng hiểm ác, những điều này, mẹ tôi trước đây đã từng nói với tôi rồi”

Vậy là anh ta đang nhập vai Trương Triều Đông thật à?

Khóe miệng Tô Noãn Tâm cũng khẽ run lên rồi nói: “Anh hùng, anh nói câu này thật sự là không đúng, nữ nhân trên thế gian này nhiều như vậy, chẳng lẽ ai có vẻ ngoài xinh đẹp thì đều có lòng dạ độc ác sao?”

“Không lẽ lại không đúng sao?”

“Trước tiên, tôi xin cảm ơn anh hùng đã khen vẻ ngoài của tôi xinh đẹp. Thứ hai là ngoài việc muốn tìm người để học hỏi thêm… thì tôi lương thiện đến nỗi một con kiến cũng không nỡ giết chết!”

Dương Tiểu Nam cảm nhận được rằng nếu còn tiếp tục như thế này nữa thì anh thực sự cũng không biết nói lời thoại gì thêm.

Anh nhíu mày lại rồi nói: “Vậy cô đi đi!”

“Cảm ơn anh hùng đã tha mạng cho tôi!”

Nói xong, Tô Noãn Tâm xoay người rồi rời đi.

Dương Tiêu Nam cũng cần thanh kiếm trên tay rồi cho lại vào vỏ kiếm.

Vốn dĩ tưởng rằng, vai diễn đến đây là kết thúc… Ai ngờ, cô nhóc vừa mới bước đi được vài bước thì đột nhiên lợi dụng lực mạnh từ dây cáp bảo hộ, xoay người lại, bay lên rồi tung một cú đá vào trán Dương Tiêu Nam.

Dương Tiểu Nam sững sờ, cả người lảo đảo.

Đạo diễn Khương cười ha hả rồi lên tiếng nói: “Tốt! Ha ha ha, Dương Tiểu Nam đã trắng mắt ra chưa? Cô nhóc này, cũng thật cứng đầu!”.

Cái gọi là sát thủ, chính là nắm bắt được cơ hội để đưa đối thủ vào chỗ chết!

Vai diễn này của Tô Noãn Tâm đã đi đúng hướng.

Không có kịch bản, không bị giới hạn về tình huống, có thể tìm được hướng đi phù hợp thực sự rất khó.

Dương Tiểu Nam dở khóc dở cười, nói: “Đúng thế tôi đã có tuổi rồi, bây giờ đã là thời đại của lớp trẻ”

Tô Noãn Tâm vội vã trả lời: “Không có, không có, tiền bối làm sao mà đã có tuổi được… Tiền bối trông vậy nhưng vẫn còn trẻ lám!”

“Gọi hẳn là tiền bối… Vậy mà còn nói là chưa già” Khóe miệng Dương Tiêu Nam khẽ cong lên nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio