Chương : Đây được coi là số chó ngáp phải ruồi hả?
Nhìn dáng vẻ tràn đầy hoạt bát của cô nhóc trẻ tuổi trước mặt, chỉ cảm thấy tuổi trẻ thật tốt.
Lớn tuổi rồi, cũng bị hạn chế nhân vật hơn… bây giờ đã là thời đại của những gương mặt trẻ tuổi.
Đạo diễn Khương nhướng mày nói: “Cô nhóc này đúng là rất biết ăn nói, thế nào… đoàn phim này của tôi cũng không tệ lắm phải không?”
“Đoàn phim của đạo diễn Khương… đương nhiên rồi, có điều đạo diễn Khương này, phân cảnh kia của tôi không có vấn đề gì chứ?”.
Đạo diễn Khương này có tiếng là miệng độc, chúa bắt bẻ, thế mà lại không phê bình cô.
Đạo diễn Khương nhíu mày nói: “Sao mà không có vấn đề gì được, vấn đề nhiều lắm, diễn xuất vẫn còn hơi non, dấu vết diễn cũng rất nặng, cố gắng muốn biểu đạt ra vẻ tự nhiên nhưng trông lại không tự nhiên chút nào…”
“Ờm… còn gì nữa không?”
“Nhiều lắm, một chốc một lát không thể nói rõ được… trước hết không nói những chuyện này nữa, thợ trang điểm, một người sang đây nào!”
Một thợ trang điểm trong đoàn phim vội vàng đi tới và nói: “Đạo diễn, có chuyện gì vậy?”
“Dẫn cô nhóc này đi trang điểm một cái, nhớ trang điểm nhạt một chút… giá trị nhan sắc của cô nhóc này quá cao, làm xấu đi khoảng bốn năm phần… thử xem”
Mọi người kinh ngạc nói: “Đạo diễn đây là… muốn để cô ấy thử vai à? Đây vẫn còn là một người mới, e là không thích hợp lắm đầu”
“Dông dài cái gì, bộ phim này đã quay được một nửa rồi, cũng bởi vì một vai diễn như thế mà kéo dài mãi, phiền chết đi được! Vất vả lắm mới có một người trong ánh mắt ổn ổn, đương nhiên phải thử một chút.”
Mọi người thấy anh ta không còn kiên nhẫn, lúc này cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm ở bên cạnh cũng vui mừng thay cho Tô Noãn Tâm không thôi.
Cảm thấy số chó ngáp phải ruồi đến vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy!
Tô Noãn Tâm lại có chút mông lung nói: “Đạo diễn Khương, lần này anh không thể để tôi như người mù, vừa ngẫu hứng biểu diễn là thông suốt được, không cho xem kịch bản tôi sẽ không thử vai”
Nếu không cũng không biết rốt cuộc phải diễn cái gì, kết quả là diễn bừa một cảnh còn bị nói diễn không ổn.
Kỹ năng của cô đều là do cô giáo của cô chỉ dạy cho, nói cô diễn kém, cô liền cảm thấy mình đã khiến Bạch Kỳ Sương mất mặt.
Đạo diễn Khương cảm thấy cô nhóc này vẫn có chút nóng nảy, không giống với những cô gái khác, gần như đều là nịnh bợ anh ta, muốn gấp gáp làm phương nữ lang.
Mà cô nhóc này dường như cũng không hứng thú với anh ta lắm, giống y như cô nói, chỉ cần là quay phim thì quay phim gì cũng được.
“Lấy kịch bản cho cô ấy, để cô ấy đọc mấy lượt trong lúc trang điểm, tự chọn một đoạn để thử vai”
“Vâng, đạo diễn Khương”
Tô Noãn Tâm vừa được thợ trang điểm trang điểm cho, vừa chăm chú xem kịch bản.
Phát hiện… nhân vật này là nữ phụ duy nhất trong bộ phim này, hơn nữa còn là một nhân vật xuất hiện trong cảnh phụ.
Trong toàn bộ phim, tổng cộng chỉ xuất hiện ba lần… một lần là một cô gái ăn mày.
Một lần là một nữ thích khách lạnh lùng… một lần là hình tượng nữ sản phụ sinh con, vừa sinh con xong là ôm con quyết tử chiến đấu một trận, sau đó liền ngỏm củ tỏi.
Tất cả đều là phần hồi ức trong bộ phim… một nhân vật trong cảnh phụ liên quan đến thân thể của nhân vật nam chính, Diễn mẹ ruột của nam chính…
Ba hình tượng, nhưng lại là ba dáng vẻ khác biệt… Tô Noãn Tâm cảm thấy cả ba loại đều rất khó diễn, trong lòng không khỏi có chút không chắc chắn. Thế là cô lựa chọn diễn đoạn cô gái ăn mày kia, sau khi trang điểm xong, Tô Noãn Tâm lấy cớ đi nhà vệ sinh để gọi điện thoại cho Bạch Kỳ Sương.
Bạch Kỳ Sương nghe xong, không ngờ cô lại đi thử vai trong phim của đạo diễn Khương, rất là kinh ngạc nói: “Noãn Tâm, đây là em gặp phải số chó ngáp phải ruồi gì vậy? Thế mà bộ phim thứ hai đã tiếp xúc được với phim của anh ấy?”
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Đây được coi là số chó ngáp phải ruồi hả?”