Chương
Lệ Minh Nguyệt và Lệ Minh Ngọc cảm thấy rất ngạc nhiên, rõ ràng lúc trước thái độ của ông nội đối với Tô Noãn Tâm còn rất ác liệt, không ưa cô chút nào.
Nhưng đảo mắt một cái, bọn họ mới đi một vòng trở về sao đột nhiên ông nội lại thay đổi như biến thành người khác vậy.
Bọn họ lại cảm thấy anh họ như một vị thần vậy.
Cho nên trên đời này, cái gì mới là môn đăng mộ đối?
Chỉ cần đủ thích thì vấn đề gì cũng có thể giải thích cả!
Cái này so sánh với sao trên trời còn muốn thực tế hơn nhiều.
Lệ Minh Nguyệt chỉ có một ý nguyện, mong rằng sau này cô cũng có thể may mắn như Tô Noãn Tâm, gặp được một người chồng tương lai đẹp trai xuất sắc, lại còn yêu thương mình như anh họ!
Hạnh phúc nửa đời sau đều đã đoán trước được rồi.
Mùng một Tết, Lệ Minh Viễn vẫn trở về nhà họ Lệ vì trong nhà sẽ có rất nhiều khách đến thăm hỏi. Tô Noãn Tâm và Tô Ngọc Mỹ cùng nhau đến chỗ Bạch Kỳ Sương, đến thăm hỏi cô trong năm mới.
Còn lì xì cho Minh Dao một bao lì xì lớn.
Sau đó lại đến nhà Lâm Xuân Mạn chúc Tết, sau đó nhận tiền lì xì của Lâm Đức Trung và bà Lâm.
Đương nhiên Tô Ngọc Mỹ cũng lì xì cho Lâm Xuân Mạn.
Sau đó còn đến nhà Dương Diễm thái độ của Dương Diễm đối với Tô Noãn Tâm đã khác, không hề ghét bỏ cô như ở quán ăn đêm lúc trước nữa, mà ngược lại còn đối xử như khách quý vậy.
Bởi vì Dương Diễm đóng phim cũng kiếm được một ít tiền, cuộc sống của nhà họ Dương cũng ngày một tốt hơn.
Lúc Tô Noãn Tâm đi Dương Diễm còn đưa cho cô một cái bao lì xì.
Tuy chỉ mấy trăm ngàn thôi nhưng đối với một gia đình bình thường thì cũng đã rất nhiều rồi.
Ngày mùng hai Tết, Lê Minh Viễn tự mình đưa Tô Noãn Tâm đến biệt thự của ông Ngô Đây là lần đầu tiên Tô Noãn Tâm nhìn thấy một biệt thự cổ điển như vậy, cô có cảm giác nơi nào cũng ngập tràn nghệ thuật. Ông Ngô mặc một bộ đồ thời Đường đón tiếp bọn họ. Ông cụ ngồi trên ghế chủ vị, yên lặng nhìn Tô Noãn Tâm, không nói gì mà lướt mắt qua chỗ Lệ Minh Viễn.
Cô bé này không nhớ rõ, thằng nhóc này có trí nhớ rất tốt, cũng không nhớ ư?
Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy nói: “Con bé này đến chúc tết ông Ngô có thể theo ý nguyện của ông Ngô, dập đầu đi, nhớ kỹ, gọi ông nội.
Không có chữ cậu, nhưng ngụ ý cũng không tồi. Chỉ cần hiểu rõ trong lòng là được.
Tuy rằng Tô Noãn Tâm cảm thấy được dập đầu chúc Tết các thứ, có hơi khoa trương rồi!
Nhưng cô lại rất nghe lời chú, quỳ xuống dập đầu với ông Ngô hô to: “Ông nội năm mới vui vẻ ! Chúc mừng năm mới ông nội”
Đổi lại là ông Ngô, mặt mày hớn hở tươi cười.
Cưới đến mức khỏe mắt đã có chút ươn ướt, đưa tay lau khóe mắt.
Đương nhiên Tô Noãn Tâm không nhìn thấy.
Nhưng mà phong bì lì xì mà ông Ngô đưa có chút dọa người.
Ông trực tiếp lấy ra một cái hộp màu đỏ đưa cho cô.
Tô Noãn Tâm vừa mở ra xem, thế nhưng lại là một cái vòng ngọc thoạt nhìn rất quý giá.
Cô lập tức kinh ngạc nói: “Ông Ngô, cái này đắt tiền quá!”
“Ông Ngô cái gì sau này gọi ông là ông nội! Từ hôm nay trở đi ông sẽ nhận cháu làm cháu gái! Cái này thì nhận đi, nhớ khi rảnh rỗi thì đến chơi với ông!
Ở bên ngoài bị ức hiếp không đối phó được thì nói tên ông ra, cháu nói theo ông ông cũng đáng sợ như thằng nhóc này, dám trêu chọc người của nó nhưng chắc chắn không dám trêu chọc người của ông đây!
Biết chưa!”
“Hả? Làm cháu gái sao?”
“Làm cháu gái cái gì! Cháu là cháu gái của ông! Vợ bà làm chứng, dập đầu vừa rồi đều qua hết”