Chương
Lê Minh Viễn run rẩy khóe miệng nói: “Ông Ngô đừng dọa cô nhóc nhà cháu nữa.”
“Làm cháu gái ông chính là cô bé nhà ông rồi. Nhóc con tránh sang một bên đi.”
“Nhưng mà ông Ngô ông cũng chưa hỏi xem cháu có đồng ý không?”
“Cháu đồng ý hay không có quan trọng không?” Tuy rằng huyết thống cách một thế hệ nhưng cũng rất thân rồi!
Ông nội nha! Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Tất nhiên là quan trọng!”
“Vậy vì sao cháu lại không muốn?”
“Chuyện nhận người thân này nọ, một khi nhận thức về sau chắc chắn sẽ đối đãi như người thân, là thân thích thân thiết qua lại. Dù sao cháu cũng muốn nghe theo lời mẹ!”
“Lúc cháu nhận Bạch Kỳ Sương làm cô cũng phải nhận được sự đồng ý của mẹ sao?”
“Ông Ngô, ông điều tra cháu sao?”
“Nếu ông muốn nhận cháu làm cháu gái tự nhiên cái gì nên biết đều biết rõ. “Được, xem như ông có lý, nhưng chuyện này cháu cần được sự đồng ý của gia đình”
“Được, ông cho cháu thời gian, bây giờ cháu gọi điện thoại hỏi mẹ cháu. Chuyện tốt như vậy, ông không tin mẹ cháu không đồng ý!”
“Còn có chú nữa, chú ấy cũng là người nhà cháu!”
“Thằng nhóc đó mà là người nhà cái gì!”
“Chú ấy là người nhà!” Tô Noãn Tâm vẻ mặt bướng bỉnh nói.
Lệ Minh Viễn không khỏi cảm thấy buồn cười. “Tự mình quyết định. Nếu muốn nhận ông nội này thì lập tức nhận đi, không muốn nhận, có anh ở đây, ông ấy không bắt buộc em được.
Ông Ngô không khỏi trừng mắt.
Nhưng cuối cùng cũng không nghĩ nổi nóng với cô bé, nếu không cô bé sẽ không đồng ý.
Đơn giản nói: “Kệ nó đi. Cho nên bây giờ chỉ cần mẹ cháu đồng ý thì cháu đồng ý, chuyện này coi như xong”
Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: “Cháu hỏi mẹ cháu trước, sau đó cháu suy nghĩ một chút nữa rồi mới trả lời ông”
“Không vội. Ông đây có rất nhiều thời gian.
Tô Noãn Tâm nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ cô.
Tô Ngọc Mỹ cũng chưa hỏi là ai, mới ngày mùng hai Tết; Lệ Minh Viên tự mình đưa cô đi thăm hỏi người thân, chắc chắn là một người đáng tin cậy.
Bà lập tức dựa vào sự tin tưởng của mình đối với Lệ Minh Viễn, nói cô tự quyết định.
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đau khổ-nhìn về phía Lệ Minh Viễn, nói: “Chú, em có chút mờ mịt, sao ông Ngô đột nhiên lại làm như vậy”
“Có lẽ bởi vì dáng vẻ của em và em gái đã chết của ông ấy có chút giống nhau chăng?”
“Phù. Cái này thì tính là lý do.sao? Sẽ không vì cái gì khác chứ cái này không thuyết:phục được eml”
Lệ Minh Viễn nghĩ nghĩ nói: “Đời này của ông Ngô chỉ có một người thân là em gái ông ấy, đã qua đời rồi. Cả đời ông ấy không cưới vợ, không có con cái. Có lẽ đến-già sợ không .có người chăm sóc ông ấy trước lúc chết?”
“Phù, nếu vậy cũng nên nhận một cháu trai cháu gái có lợi ích gì?”
“Cho nên suy cho cùng, nguyên nhân vẫn là do ánh mắt em giống với em gái ông ấy?”
Tô Noãn Tâm nghe chú cô nói như vậy, cảm thấy ông Ngô cũng rất đáng thương. Cả đời không có con cái, người thân duy nhất cũng đã qua đời rồi.
Lớn-tuổi tồi còn sống cô độc như vậy:coi’như là éõ’độc suốt.quãng đời còn lại: Cô và mẹ bây giờ cũng không còn thân thích có thêm ông nội có tốt không?
Nếu là cháu gái ông ấy, sau này cô diễn không tốt hẳn là không mắng cô mà còn chỉ dạy cẩn thận đúng không?
Tặng một món quà đắt tiền như vậy Hình như là rất có lợi.
Tròng mắt cô xoay chuyển một vòng, nói: “Ông nội Ngô, làm cháu gái ông có cần cần thường xuyên hiếu kính với ông không?”
Ông Ñdô một mặt kiểurigaoø fới: “Cñáu/xém ông thiếu người hiếu thuận sao? Ông đây có tiền còn không có chỗ tiêu!”