Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

chương 579

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Ây da, Ngọc Mỹ, bà đúng thật là phúc tinh của tôi đó!! Con người tốt như bà sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Tô Ngọc Mỹ dở khóc dở cười: “Đừng như vậy. Tôi ngại lắm rồi này.”

“Nhân tiện Ngọc Mỹ à, bây giờ bà đang làm gì vậy?”

“Tôi sa. Tôi cũng được Minh Viễn tìm công việc cho, tôi làm cùng công ty với Minh Viễn, làm tài vụ”

Tô Noãn Tâm nói thêm: “Mẹ con làm không lâu thì được thăng chức lên làm tổng thanh tra tài vụ, rất tài giỏi! Bây giờ mỗi tháng công ty đều phát cả chục triệu! Nữ cường, không còn lời nào để nói!”

Sau khi nghe những lời này, mọi người đã trở nên náo loạn.

Tô Ngọc Mỹ cười gượng: “Noãn Tâm, con khoe khoang mẹ như vậy không sợ mọi người cười chế sao!”

“Ha ha ha. Nào có, mẹ của con vốn dĩ tài giỏi mà!”

“Thật đó, trong cái rủi có cái may. Ngọc Mỹ, lúc bà nằm viện, Noãn Tâm có bạn trai. Bây giờ nhìn xem, cả nhà bà đều sống rất tốt, đây là chuyện tốt đó!” Một ông lão cảm thán. “Đúng vậy. Nhờ có Minh Viễn đối tốt với hai mẹ con chúng tôi nếu không có cậu ấy, thì làm gì có mẹ con tôi ngày hôm nay! Nào, Minh Viễn, bây giờ dì khỏe mạnh rồi, có thể uống rượu được rồi. Dì mời con một lỵ, mong cho sự nghiệp của con sẽ thuận buồm xuôi gió trong tương lai, con và Noãn Tâm sẽ luôn khỏe mạnh”

Lệ Minh Viễn vội vàng nâng ly: “Con kính dì Tô mới đúng. Dì Tô đối với con rất tốt, hy vọng dì Tô sẽ luôn luôn khỏe mạnh”

Mặc dù là một gia đình, không có mấy người, kể cả tính luôn con rể tương lai cũng chỉ có ba người.

Nhưng lại đặc biệt đáng ghen tị.

Một bữa cơm mà tất cả mọi người đều rất vui vé.

Sau đó lại có vài người cầu xin giúp đỡ, xem có lời giới thiệu công việc nào thích hợp hay không, Lê Minh Viễn lại không khó chịu chút nào, đều giúp mọi người tìm công việc.

Nhưng không có vị trí nào trong tập đoàn Quốc Danh cả, mà đều là những vị trí phù hợp ở những địa điểm hoặc chi nhánh công ty khác.

Do đó tất cả hàng xóm đều nghĩ, Tô Ngọc Mỹ đại nạn không chết thì về sau sẽ gặp phước lành.

Điều này đem đến rất nhiều lời chúc phúc cho bọn họ.

Từng người từng người đều rất biết ơn Tô Ngọc Mỹ.

Tô Ngọc Mỹ cũng đang rất vui vẻ, bây giờ bà ấy đã khỏe mạnh, đến cả mối quan hệ với những người hàng xóm tốt bụng cũng đã trở nên tốt đẹp hơn.

Chỉ ước rằng, mọi người ngày càng khỏe mạnh.

Đối với việc Lệ Minh Viên không chỉ đối tốt với mẹ con bà, mà còn quan tâm đến những người hàng xóm xung quanh, cho bà thể diện như vậy, trong lòng bà vô cùng biết ơn.

Tới buổi tối, bà đã đích thân xuống bếp nấu cho Lệ Minh Viên đồ ăn đêm.

Tô Noãn Tâm được hưởng nhờ.

Buổi tối Lệ Minh Viễn ngồi xổm ở trước cửa nhà uống canh nấm trăng của mẹ cô hầm.

Bên ngoài trời rất lạnh, canh nấm trăng vào bụng ấm áp vô cùng.

Đến cả Lệ Minh Viễn cũng thích kiểu gia đình nhỏ này và không khí đón năm mới.

Sau đó Tô Ngọc Mỹ buồn ngủ đến không chịu được nữa nên vào nhà ngủ.

Tö Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn được sắp xếp ngủ cùng nhau trong căn phòng chật chội của cô.

Mặc dù trước đó đã ngủ chung giường, nhưng giường của Lệ Minh Viễn rất lớn giường cô lại bé có một mét rưỡi, hai người lớn chỉ có thể ngủ bên cạnh nhau.

Chỉ có một bộ chăn gối.

Sau khi hai người lên giường, TÔ Noãn Tâm dứt khoát trực tiếp chui vào trong chăn, tiến sát lại người Lệ Minh Viễn hùng hồn giải thích: “Chú giường của em nhỏ quá, chỉ có thể ngủ cạnh nhau, đành ủy khuất chú rồi. Em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây”

Sau đó liền nhắm mắt, căng thẳng tới mức nín thở.

Đặc biệt là, lợi dụng tới mức quang minh chính đại như vậy, Tô Noãn Tâm mày thật sự không biết xấu hổ.

Lệ Minh Viên cảm thấy rất buôn cười nằm sấp trên giường, nhắm mắt nói: “Đừng ngạt thở chết HO”

““Hả không có đâu, chú à, chú duỗi thẳng chân được không?”

“Loại giường này đều là giường dài hai mét.

Anh cao không tới hai mét”

“Vậy cũng không kém bao nhiêu. Chân của chú dài như vậy.”

“Dài bao nhiêu?”

“Tóm lại là rất dài” Tô Noãn Tâm nép mình trong chăn bông, trong tiềm thức cô chỉ muốn trêu chọc chú mình.

Mặc dù không hiểu ý của cô gái nhỏ, nhưng trong tiềm thức của Lệ Minh Viễn cũng cảm thấy rằng đó không phải là chuyện gì tốt.

Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật: “Tô Noãn Tâm, nếu em còn nói bậy nữa thì qua bên mẹ em mà ngủ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio