Chương
“Hi hi, mẹ em mới không cho em ngủ cùng bà “Ngủ đi. “Chú buồn ngủ rồi sao?”
“Um.”
Thật ra anh vẫn chưa buồn ngủ, chỉ là anh sợ cô gái nhỏ này lại nhàm chán rồi nói năng lung tung.
Tuổi đời còn nhỏ cái tốt không học, động chút là nói nhăng nói cuội!
Tô Noãn Tâm nghe anh nói như vậy, nên cô cho rằng anh thật sự buồn ngủ, cũng không làm phiền anh nữa.
Quay lưng nằm nghiêng một lúc rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Nghe được tiếng hít thở quen thuộc bên tai, Lệ Minh Viễn mới vươn tay đem người trong chăn ôm vào lòng Theo thói quen, trực tiếp chìm vào giấc ngủ. ấy!
Tuy nhiên, mỗi khi Tô Noãn Tâm thức dậy trước, phát hiện bản thân nằm trong vòng tay của chú mình thì đều sẽ tự nhổ vào mình rồi ngủ thiếp di!
Không hề bỏ lỡ một cơ hội nào để chiếm tiền nghi của anh. Thật ra thì cũng không có ai.
Sáng ngày hôm sau, Tô Noãn Tâm không ngờ rằng.
Gia đình của chú cô thật sự đã đến.
Lúc đó, cô còn ngủ chưa tỉnh thì đã bị tiếng đốt pháo bên ngoài đánh thức.
Theo phong tục ngày Tết đến thì nhà ai cũng đốt pháo để thể hiện sự chào đón năm mới.
Em trai ruột của Tô Ngọc Mỹ, Tô Đại Minh dẫn vợ là Trương Thị Tú và hai đứa nhỏ cùng nhau bước vào nhà.
Tô Ngọc Mỹ lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó cười đắc ý hét lên: “Em trai, em dâu. Mọi người đến rồi.”
Tô Đại Minh dường như chẳng nhìn thấy sự kinh ngạc của bà, dường như trước giờ chưa từng có tranh chấp nào xảy ra, quét mắt liếc nhìn vợ.
Vợ ông ta lập tức đẩy hai đứa trẻ, nói: “Câm hết rồi hay sao! Còn không mau chào cô đi.”
“Con chào cô!”
Chuyện của người lớn, trẻ con cũng không hiểu cái gì.
Tô Ngọc Mỹ vì chuyện con gái bà đến nhà họ mượn tiền bị họ làm cho nhục nhã, nên đối với người em trai này trong lòng bà cũng có chút oán trách, nhưng mà đối với hai đứa cháu này, thì vẫn yêu thương tận đáy lòng.
Ngay lập tức, khóe miệng bà cong lên ý cười: “Anh Duy và Linh Chi tới rồi sao, còn nhớ cô không nè?”
Hai đứa trẻ không khỏi nhìn nhau, sau đó có chút sững sờ: “Không phải cô chết rồi sao? Sao vẫn sống vậy? Bố mẹ con nói cô sắp chết rồi.”
Ý cười trên khóe miệng của Tô Ngọc Mỹ bất giác đóng băng.
Tô Noãn Tâm vừa mới bước ra cửa liền nghe được câu nói này, sắc mặt phút chốc lạnh như băng.
Sắc mặt Tô Đại Minh cũng đông cứng theo, ngược lại Trương Thị Tú phản ứng rất nhanh, tát lên đầu hai đứa trẻ, mỗi đứa một cái và nói: “Đầu năm đầu tháng, sao lại nói chuyện sống chết ở đây! Mẹ dạy các con như vậy sao! Cô của các con, đã khỏi bệnh rồi! Cơ thể cũng đã khỏe mạnh.
Hai đứa trẻ, một đứa hơn mười tuổi, một đứa khoảng năm sáu tuổi, bị đánh tới sưng đỏ lên, nhưng may mà chúng không khóc.
Nếu không đầu năm đầu tháng, vậy thì thật xui Trương Thị Tú cười gượng: “Chị hai, chị cũng xéo.
đừng để bụng nha trẻ con cái gì cũng không hiểu, sức khỏe của chị đã hồi phục rồi, cũng không về nhà mẹ, em với Đại Minh đều không biết. Nếu không thì đã sớm tới đây thăm chị rồi.”
Tô Ngọc Mỹ cười hờ hững: “Không cần đâu. Tôi đã khỏe rồi”
“Tâm, lâu rồi không gặp con, chị Ngọc Mỹ à, lúc em và Đại Minh mới tới đây, em có nghe hàng xóm nhà chị nói chiếc xe Audi ngừng ngoài hẻm, là của chị sao?”
“Đúng vậy! Là của mẹ tôi đó!” Giọng điệu của Tô Noãn Tâm rất không tốt, cô đi qua nói.
Tô Đại Minh và Trương Thị Tú nhìn cô một cái thì sắc mặt liền trở nên cứng đờ.
Tô Đại Minh cười khan nói: “Noãấn Tâm trước đây là chú sai. Nhưng mà lúc đó do chú đã uống chút rượu, áp lực cuộc sống lại quá lớn, ông bà ngoại của con tuổi cũng đã cao, đau ốm thường xuyên. Bình thường mẹ con chỉ chăm sóc con, cũng không có đem tiền về để hiếu kính hai ông bà. Em trai em gái của con lại sắp đi học, chỉ tiêu quá nhiều. Chú đã uống say, nên thái độ mới tệ như vậy. Noãn Tâm, chú đã nhìn con lớn lên, thương con cưng chiều con!
Con sẽ không chấp nhặt chú chứ!”