Chương
Tô Noãn Tâm tiếp tục cười nói: “Tôi được đạo diễn Khương nhìn trúng khi ở trong trường chúng tôi đấy, sau đó còn chủ động mời tôi vào đoàn để quay phim, cũng không phải vai gì quan trọng, nhưng mà đối với những người mới như chúng tôi mà nói thì đây là một cơ hội hiếm có, vì vậy rất biết ơn đạo diễn Khương đã cho cơ hội.
Ánh mắt đạo diễn Khương không có chút thiện ý nhìn về phía phóng viên nói: “Đừng làm khó cô nhóc nữa, đó không phải là người mà đảm phóng viên nhỏ các cậu có thể chọc nổi”
Phòng viên mỉm cười nói: “Thực xin lỗi đạo diễn Khương, phim mới lên sóng nên chúng tôi cũng chỉ muốn tạo ra một chút chủ đề bàn luận thôi.”
“Vậy thì cũng đừng ra tay với cô nhóc chứ.”
Tiêu Bảo Vỹ cũng nói: “Ảnh để chúng tôi đều ngồi đây mà còn phải đi tìm chủ đề chỗ cô nhóc à?”
Phóng viên cười khan nói: “Ha ha. Cô gái này xem ra không phải người bình thường, đến cả ảnh để Tiêu cũng che chở cho cô như thế này.”
Tiêu Bảo Vỹ cười khẩy nói: “Nhớ kỹ đó là người mà các cậu không thể đắc tội là được, còn cái khác thì không cần quan tâm.
Phóng viên nghe xong, cười khổ nói: “Cảm ơn ảnh để Tiêu đã nhắc nhở, đoạn lúc nãy, chúng tôi sẽ cắt bỏ.
Tô Noãn Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh Tiêu, anh Dương, đạo diễn Khương, chủ nhà tôi cũng đến rồi. Tôi nhân tiện đến chào hỏi mọi người một câu thôi, giờ tôi về trước đây Mấy người đạo diễn Khương nghe thấy, không ngờ Lệ Minh Viễn cũng đến rồi.
Hầu như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía sau.
Tô Noãn Tâm vội vàng chỉ về hàng ghế phía sau nói: “Ở đó kìa, tôi đi trước đây, phim sắp bắt đầu chiếu rồi!”
Khóe miệng Tiêu Bảo Vỹ giật giật nói: “Chạy nhanh lên nếu không chú của cô sẽ bị cướp mất”
“Hả?”Tô Noãn Tâm ngẩn ra nhìn về phía hàng ghế sau, vừa nhìn một cái thì giận run cả người.
Mẹ kiếp!
Từ lúc nào mà bên cạnh chú lại xuất hiện hai con hồ ly tinh!
Hai con hồ ly tinh đó sao nhìn lại có chút quen mặt. Sắc mặt cô sa sầm xuống.
Cô tức điên người, nói: “Tôi không chạy, thật sự dễ bị cướp như vậy thì tôi không cần nữa”
Đạo diễn Khương không khỏi bật cười nói: “Tính cách của cô nhóc đúng là Dương Tiêu Nam không hiểu nói: “Tổng giám đốc Lệ có quyền có thể, vóc dáng đẹp, có nhan sắc. Cô nhóc kia, thực sự có thể không giữ được!” Tiêu Bảo Vỹ lại đầy ẩn ý nói: “Tôi thấy cũng không chắc. Tổng giám đốc Lệ xem ra bị cô nhóc kia ăn sạch rồi.”
“Há?”
“Sao có thể khẳng định chắc chắn như vậy?”
“Lần trước uống rượu cùng các cậu, sau khi tỉnh lại. anh ta nói cho tôi biết hôn đã sự bị hủy rồi, bảo tôi cứ yên tâm làm những việc mình thích là được. Về sau chuyện kết hôn của tôi sẽ do tôi tự quyết định. Sau đó, tôi hỏi anh ta. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nói tổng giám đốc Lệ đã ra tay mua một nửa mảnh đất kia của nhà họ Tiêu chúng tôi, cũng hứa sau này sẽ cùng nhau phát triển mảnh đất đó. Tóm lại một câu chính là sau này nhà họ Tiêu và nhà họ Lệ sẽ là đối tác làm ăn của nhau. Đạo diễn Khương không khỏi kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng là ngày hôm đó cô nhóc chỉ thuận miệng nói. Dương Tiêu Nam cũng ngạc nhiên nói: “Tôi cũng vậy”
Tiêu Bảo Vỹ cười khổ nói: “Lúc đó ai mà không nghĩ như vậy, theo như anh ta nói. ngày mà chúng ta uống rượu, tôi vừa về nhà không lâu, Lệ Minh Viễn đã gọi điện tới hẹn ngày gặp mặt với anh ấy. Cho nên, chuyện mà cô nhóc chỉ thuận miệng nhắc tới. Giám đốc Lệ không thèm suy nghĩ thêm đã đồng ý luôn rồi.”
Đạo diễn Khương và Dương Tiêu Nam nhất thời không biết nói gì mới phải.
Qua rất lâu sau Dương Tiêu Nam mới nói: “Tôi rút lại lời nói lúc trước. Người này một khi đã động lòng rồi thì không cần phải giữ. Đoán chừng người ta còn sợ cô nhóc này chạy mất.” Đạo diễn Khương lại nói: “Tôi thấy cô nhóc này hình như còn chưa thông suốt nữa.