Chương
Tiêu Bảo Vỹ và Dương Tiêu Nam đều có vẻ ngờ vực nói: “Lời này có nghĩa là gì?”
“Chỉ là cảm thấy, hai người đó ở bên nhau, trông không giống như cảm giác giữa những người yêu nhau. Nhìn tình hình trước mắt, sau đó phân tích một hồi, tôi cảm thấy bên phía giám đốc rất quan tâm cô nhóc đó. Vì vậy vấn đề chắc hẳn là do cô nhóc kia vẫn chưa thông suốt mọi chuyện, nhỉ?”
Tiêu Bảo Vỹ và Dương Tiêu Nam mặc dù không hoàn toàn hiểu hết câu nói này nhưng cảm giác hình như cũng rất có lý.
Nhìn hai người này giống như quan hệ giữa bậc bề trên và con cháu vậy.
Bề trên thương yêu người nhỏ tuổi, che chở người nhỏ tuổi hơn. Còn cái cảm giác ngọt ngào tự nhiên giữa những người yêu nhau thì hình như chưa từng cảm nhận được.
Chỗ ghế ngồi ở hàng cuối cùng, Lệ Minh Viễn mất kiên nhẫn nói: “Xin lỗi, tôi không quen hai người.
“Tổng giám đốc Lê. Mặc dù anh đội mũ với mang khẩu trang nhưng chúng tôi vừa nhìn thì nhận ra anh ngay rồi!
Lần trước chúng tôi đã gặp anh trong bữa tiệc nhà họ Lâm!”
“Đúng vậy, người đàn ông như thần tiên giáng trần như tổng giám đốc Lệ thế này gặp một lần thì chúng tôi có thể nhớ cả đời.”
Cho nên, sau này anh tốt hơn vẫn nên ít xuất hiện? Để khỏi phải bị những người không quan trọng nhớ cả đời? Khóe miệng Lệ Mình Viễn giật giật nói: “Rốt cuộc hai người có việc gì?”
“Tổng giám đốc Lệ. Anh xem, chúng ta dù gì cũng đã từng gặp nhau, anh có thể cho chúng tôi thông tin liên lạc không? Sau này có cơ hội muốn mời anh một bữa “Xin lỗi, tôi không thiếu ăn “Vậy… gọi anh ra ngoài chơi cũng được! Chúng tôi thường đi dự một vài bữa tiệc, rất náo nhiệt.
“Tôi không tham gia những bữa tiệc đó.
“Tổng giám đốc Lệ đúng thật là một người giữ mình trong sạch! Nhưng cô bé như Tô Noãn Tâm kia suy cho cùng cũng không có kinh nghiệm gì. Tổng giám đốc Lệ, kỹ năng trên giường của người ta giỏi lắm đấy. Bảo đảm sẽ làm anh rất sung sướng”
Lệ Minh Viễn cảm thấy buồn nôn.
Vừa mới ăn xong chưa lâu, bây giờ có chút kích động muốn nôn.
Nhưng lại cố chịu đựng nhịn lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng nói: “Hai người…cần tôi mời bảo vệ đuổi các người đi không?”
“Ơ kìa tổng giám đốc Lệ, vợ chưa cưới của anh lại không có ở đây. Anh không cần phải nghiêm túc như vậy.
Cùng lắm thì chúng tôi cùng chăm sóc anh cũng được. Anh dù gì cũng là người đàn ông đẹp trai cực phẩm. Chúng tôi cũng không cần bất kỳ lợi ích gì, chỉ tận tâm phục vụ được không?”
“Chứng tỏ hai người là kỹ nữ à? Ở đây khiến người ta chán ghét!” Tô Noãn Tâm tức giận, đứng sau lưng hai người coi thường nói. Lý Ngọc Lĩnh và Đường Linh không khỏi cứng người, quay người lại thì nhìn thấy Tô Noãn Tâm sắc mặt khó coi đứng ở đó.
Nét cười trên mặt hai người không bớt mà ngược lại còn cười tươi hơn nữa.
“Cô Tô. Cái này cô không hiểu rồi, hoa nhà có chăm sóc thế nào cũng không thơm bằng hoa dại. Cô bây giờ nhân lúc trẻ trung, còn có chút sắc đẹp mới có thể dụ dỗ được tổng giám đốc Lệ, nhưng suy cho cùng cô vẫn còn quá non nớt không có kinh nghiệm gì. Mà đàn ông ấy thì thích thử những thứ mới mẻ mà mình chưa từng thử qua. Cho dù không có chúng tôi, sau này bên cạnh giám đốc Lê cũng sẽ có người khác, trên đời này không có người đàn ông nào lại không muốn có năm thê bảy thiếp cả.
“Tôi nhổ vào! Ở đây công khai quyến rũ đàn ông nhà người ta, còn có lý nữa đúng không? Có cần tôi quay lại đoạn này rồi đăng lên facebook cho mọi người cùng chiêm ngưỡng không? Không biết còn nghĩ hai người là ảnh hậu cao cao tại thượng, ai không biết lại nghĩ hai người là kỹ nữ đấy! Nhưng mà nói trắng ra thì các người không khác gì kỹ nữ! Chẳng qua nhu cầu nhiều hơn người khác mà thôi”