Chương “À…Đúng rồi ông à, liệu cháu đóng bộ phim này thì có được chút thù lao nào không?”
“Có cái rằm! Ông sẽ tính nó như một cổ phiếu đầu tư cho cháu, đến lúc đó ông cháu đây sẽ kiếm được ba trăm tỷ ở phòng vé, còn cháu sẽ kiếm được ba tỷ tiền thù lao. Còn nữa…sau này có kiếm được nhiều hơn hay không thì tùy vào khả năng của cháu.”
“Hả? Vậy nếu không kiếm được ba trăm tỷ thì……… “Ô hay con nhóc này! Cháu nguyền rủa bộ phim của ông rồi! Ông đầu tư vài tỷ vào đây mà doanh thu còn chưa lên đến vài trăm tỷ à? Cháu muốn đánh chết lão già này phải không?”
Tô Noãn Tâm chỉ biết dở khóc dở cười mà nói: “Là sao a? Có phải do cháu không hiểu giá cả thị trường không?”
“Hừ, ông cũng lười quan tâm đến bộ phim và đứa nhóc như cháu! Còn không chuẩn bị nhanh lên, sắp quay rồi!”
Nhiếp Hạo nhìn Tô Noãn Tâm, ánh mắt có chút phức tạp, nói: “Cô có chắc là muốn tiếp tục diễn xuất theo cách của cô không?”
Tô Noãn Tâm gật đầu không chút do dự: “Tất nhiên rồi!”
“Cô nghĩ kĩ đi, cảnh tiếp theo là cảnh tình cảm…
Ông Ngô cũng ngập ngừng nói: “Nhóc à, cháu phải nghĩ cho kĩ đấy…
Tô Noãn Tâm ngỡ ngàng nói: “Cháu đã tính cả rồi… Cháu bây giờ đã hoàn toàn quen với cách diễn của ảnh đế Nhiếp rồi. Ở đây không còn chỗ cho sự hối tiếc nữa đâu. Ông Ngô cau mày nhìn Nhiếp Hạo: “Không còn cách nào khác à? Cái thân già này của tôi chỉ mong con nhóc này ít kinh nghiệm diễn xuất cũng được, tôi không muốn con bé phải đóng cảnh mà đến con bé cũng không thể khống chế được đâu!”
Nhiếp Hạo lắc đầu nói: “Không còn cách nào khác đâu.”
“Trời ạ, thằng nhóc này, lúc dạy con bé diễn xuất, anh không nghĩ tới những hậu quả sau này sao?”
Nhiếp Hạo thờ ơ nói: “Người đàn ông của cô ta dạy rồi.”
“Cậu ta dạy thay cho anh? Anh cứ vậy mà nghe theo lời cậu ta sao?”
“Cậu ta tự xin tôi mà”
Ông Ngô im lặng mất một lúc.
Nghĩ lại cũng đúng, trước khí cô nhóc của nhà họ Lệ tới đoàn phim, cậu ta đã dạy cô nhóc đóng phim rồi Nhiếp Hạo nói tiếp: “Tôi đã cân nhắc rồi…Cô nhóc này không thích hợp với lối diện xuất của tôi”
“Vậy anh vẫn dạy diễn xuất chứ?”
“Tôi nghĩ sau này… cũng chẳng còn trẻ trung nữa, chỉ sợ vài năm nữa sẽ phái giải nghệ. Ông đối với tôi rất tốt, vậy nên bồi dưỡng cho ông một hạt giống tốt trước khi rời đi cũng không phải là ý tôi”
Ông Ngô tâm tình phức tạp nhìn Nhiếp Hạo chằm chằm: “Xem ra anh vân còn lương tâm, cũng biết là ông đây đối với anh rất tốt”
“Nhưng không phải tất cá những gì tôi làm đều vì những điều này”
Tỏ Noãn Tâm tò mò hỏi: “Vậy lý do là gì?”
Nhiếp Hạo nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói “Cả sự nghiệp này, sống đến lúc này rồi, thứ mà bàn tay tôi đạt được, chính là diên xuất. Thành tựu cả đời này đều do diễn xuất mà ra, tôi chưa thể giải nghệ được, còn chưa có nhân tố nào phù hợp để nối nghiệp tôi cả?”
Tô Noãn Tâm ngạc nhiên hỏi: “Ảnh đế Nhiếp, có phải anh…đã dạy hết những kĩ thuật diên xuất cho tôi không?”
Điều này là không thể nào!
Đây là kinh nghiệm diễn xuất trong cả sự nghiệp của anh ta mà!
Nhiếp Hạo thờ ơ nói: “Tôi không quen biết ai khác, chẳng qua là đột nhiên cô xuất hiện. Cứ coï là định mệnh đi”
Bởi vì người đó là Tô Noãn Tâm, cô sẽ không bao giờ làm hỏng việc của anh ta.
Sau khi mäc vào vụ lùm xùm, anh ta vấn còn nguyên vẹn, không có lấy một vết xước.
Cũng không gây cho Kỷ Vân Như rắc rối lớn…
Nhiếp Hạo trong lòng rất biết ơn Tô Noãn Tâm, vậy nên anh ta băng lòng dạy cho cô tất cả những gì mà anh biết, còn dạy cho cô rất cẩn thận, chu đáo nữa.
Đây đúng mà là việc làm đầy tính nhân văn và mâu mực mà, anh ta không hề giữ những kinh nghiệm làm của riêng.
Tô Noãn Tâm hai mắt chớp chớp nói: “Tôi luôn cảm thấy hổ thẹn khi anh tâm huyết với tôi như vậy..”
“Vậy thì hãy học hành thật chăm chỉ, học diễn xuất từ Bạch Kỳ Sương cũng là học, và từ tôi cũng vậy. Tôi chỉ dạy cô những quy tắc vào nghề, còn cô đi xa được đến đâu là tùy thuộc vào năng lực của cô..”