Chương
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, ảnh để Nhiếp.” Nhiếp Hạo không cần lời cảm ơn của một ai cả. Anh ta sẽ không làm điều gì một cách vô ích.
Cũng không cảm thấy rằng những người khác học được bất cứ điều gì từ anh ta, chính là chiếm giữ lợi ích cho bản thân.
Đây vốn là cuộc sống, phải tự dựa vào bản thân mình mà tồn tại.
Nếu Tô Noãn Tâm là một cô nhóc ngốc nghếch, không học được cũng không sao cả.
Cô đã có thể xử lý được tình huống, làm chủ vai diễn của mình rất nhanh chóng, cũng nhờ vào những kỹ năng mà Bạch Kỳ Sương đã dạy cô.
Ông Ngô im lặng nhìn trời xanh nói: “Có thể làm sao… Tiếp tục quay thôi! Đi trước chuẩn bị quay phim đi! Quay xong sớm một chút, là xong việc.
“Ông nội, cháu đi trước chuẩn bị nhé!”
“Đi đi.”
Nhiếp Hạo cũng liền cất lời: “Ông Ngô, tôi cũng đi chuẩn bị trước nhé.
“Cút đi.”
“…” anh ta luôn cảm thấy, mối quan hệ giữa cô nhóc này và ông Ngô không phải là ông cháu bình thường một chút nào.
Nhiếp Hạo cũng không mong muốn phải suy nghĩ về những thứ không quan trọng, sẽ tốn thời gian suy nghĩ.
Có chút thời gian, vào vai sớm một chút còn hơn, đi vào bên trong bộ phim chơi.
Nhiếp Hạo theo sau Tô Noãn Tâm vào phòng trang điểm. Còn ông Ngô, tuy lo lắng nhưng cũng rất vui sướng.
Rốt cuộc, Tô Noãn Tâm đã sử dụng kỹ thuật diễn xuất của Nhiếp Hạo, cô ấy đã hoàn toàn hòa mình vào vai diễn, hơn nữa, bản thân Nhiếp Hạo cũng đang sống trong nhân vật, những cảnh quay mấy ngày nay đều vô cùng thuận lợi.
Người mắc lỗi đều là những diễn viên phụ, người bị mắng cũng đều là nhóm diễn viên phụ.
Còn hai nhân vật chính, thỉnh thoảng có những cảnh quay mà họ hoàn toàn thoát ly khỏi kịch bản…. Ông Ngô cảm thấy việc quay phim cũng quá thú vị đi.
Rất nhiều, rất nhiều thứ, tất cả đều đang thay đổi.
ho dù có tách biệt khỏi kịch bản thì vẫn đem lại cho bộ phim một làn gió mới, vậy nên, nội dung kịch bản cũng không quá quan trọng Chỉ là, sau cảnh này sẽ là cảnh quay tình cảm, ông Ngô có hơi đau đầu vì chuyện đó.
Phía sau ống kính, Nhiếp Hạo đột ngột đứng dậy hét lên: “Tô Noãn Tâm, cô làm sao lại như vậy!
€ô có thái độ không yêu Thượng Gia Duệ, là có ý gi Tô Noãn Tâm ngơ ngác nhìn vào máy quay, nói: “Lệ Minh Viên đẹp trai hơn Gia Duệ, lại còn lợi hại hơn… tôi đương nhiên thích Lệ Minh Viên hơn rồi”
Ông Ngô thiếu chút nữa miệng phun ra ngụm máu.
Ông ta tức giận quát lớn: “Lệ Minh Viên là người ngoài! Cháu đang đóng phim cơ mà Tô Noãn Tâm! Hai người này không có liên quan đến nhau, cháu hiếu không?”
Tô Noãn Tâm đặt tay lên tim mình: “Nhưng trong này có anh ấy”
Đóng phim mà nhập vai “sâu” như vậy, có khác nào đang ngược đãi ông cơ chứ!
Ông Ngô tức giận đến mức gọi điện cho Lệ Minh Viên, hét to vào điện thoại: “Thăng nhóc chết tiệt, lão già này sẽ sống chết với cậu!”
Đầu dây bên kia bị tiếng gầm làm cho choáng váng, Lệ Minh Viên quan ngại hỏi: “Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Con nhóc thối nhà cậu đã đóng rất đạt đấy, nói răng trong lòng chỉ có cậu, nên nó không yêu Gia Duệ một chút nào! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông già đây còn muốn quay cái cảnh này nữa sao!”
Lệ Minh Viên nghe xong, suýt chút nữa cười không thành tiếng.
Anh cảm thấy như vậy cũng đâu có sao.
Cô gái nhỏ của anh chỉ nên có anh trong tim thôi Anh nhàn nhạt nói với đầu dây bên kia: “Cô ấy đang ở trường quay à?”
“Phải!”
Dù đang phải đóng phim, nhưng cô vẫn nhớ về anh.
Lệ Minh Viễn không thể không hỏi câu: “Bộ phim này phải đóng trong bao lâu?”
“Vốn dĩ phải mất ba tháng để hoàn thành, nhưng kỹ năng diên xuất của cô nhóc nhà cậu quả không tệ, hơn nữa quá trình quay phim cũng rất suôn sẻ, vậy nên chỉ mất một tháng rưỡi để hoàn thành bộ phim thôi!”
Lệ Minh Viên nhẹ giọng nói: “Cho cô ấy nghỉ ngơi vài ngày đi!”
“Con bé có thể tiếp tục được, làm vậy để con bé trong lòng không toàn là hình bóng của cậu thì có hợp lý không?”
“Không thể, và tôi cũng không băng lòng để cô ấy như vậy”
Thật tốt khi cô nhóc của anh luôn có anh trong tim.
Anh đâu có ngốc mà đồng ý để trong lòng cô nhóc không có anh?