Chương
“Vậy thì nghỉ việc luôn nhé!”
“Cô nhóc của tôi mệt rồi, bắt buộc phải nghỉ ngơi, vấn đề bây giờ không phải là trong lòng cô ấy có tôi hay không, mà vấn đề là tình trạng hiện tại của cô ấy có chút kỳ lạ, như kiểu cô ấy đã nhầm lẫn giữa thực tế với bộ phim chăng?” Ông Ngô sau đấy mới nhận ra có vẻ đúng là như vậy!
Ông không khỏi nhíu mày: “Nghĩ biện pháp để giúp con bé thư giãn đi, đợi sau khi trở về đoàn phim rồi, tôi sẽ nói chuyện với con bé.
“Được, vậy kỳ nghỉ kéo dài trong ba ngày nhé.
“Được!”
Nếu Tô Noãn Tâm không thể thoát ra khỏi tình trạng này, Nhiếp Hạo dù có nói gì với cô ấy cũng vô dụng.
Chỉ còn cách đưa cô ấy về nhà, để người trong lòng cô quan tâm cô, nghĩ cách giúp cô ấy nghỉ ngơi, thư giãn rồi nói chuyện sau vậy.
Tô Noãn Tâm nghe thấy mình được nghỉ, cô lập tức nói: “Vậy cháu đi tìm Lệ Minh Viễn đây” Ông Ngô tức giận nói: “Rốt cuộc Lệ Minh Viễn có điểm nào tốt vậy?”
“Ngoại hình ưa nhìn, vóc dáng chuẩn không cần chỉnh… kỹ năng giường chiếu cũng tốt nữa, em nào cũng chiều được!”
Những người đứng ngoài quan sát: “ Nhiếp Hạo: “…
Ông Ngô: “..” đúng là khó lòng chấp nhận được.
Lệ Minh Viễn, cái loại cầm thú đó!
Cô nhóc nhỏ nhắn đáng yêu thế này, vậy mà cũng có thể một miếng ăn bằng sạch!!
Đợi Vân Tiêu trở về, tính cách nóng nảy của ông ta phỏng chừng có thể khiến tên kia nổ tanh bành!
Tô Noãn Tâm rời đi, trên người vẫn còn tạo hình của bộ phim vừa đóng.
Bên ngoài trường quay, tài xế đã đợi sẵn ở cửa.
Lên xe rồi, Tô Noãn Tâm bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ Dương Diễm.
Cô bắt máy rồi hỏi: “Dương Diễm hả? Có chuyện gì thế?”
Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn đã được Lý Mạnh thông báo về tình hình hiện tại của Tô Noãn Trong lòng họ đều vô cùng muốn biết lý do vì sao cô lại như vậy, lại còn rất lo lắng cho cô.
Nghe Lý Mạnh nói răng Noãn Tâm đang học diễn xuất cùng Nhiếp Hạo, họ vô cùng ghen tị, nhưng ngay khi biết được bệnh trạng của cô sau khi học một khóa của Nhiếp Hạo, bọn họ lại cảm thấy cực kì kinh khủng Cuộc gọi này là Lệ Minh Viễn đã nhờ họ thực hiện, anh muốn họ dành nhiều thời gian hơn cho Tô Noãn Tâm, giúp cô ấy trở về với thế giới thực Nếu không, mọi người trong đoàn phim đều rất bận rộn, không có thời gian mà nghỉ ngơi, tụ tập.
Dương Diễm nghe giọng điệu trong câu nói của Tô Noãn Tâm, cảm thấy có điều gì đó không ổn cho lãm Như vậy là quá lạnh nhạt rồi.
Cô ấy giả vờ không biết gì cả, nói chuyện như.
bình thường: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là tớ rất nhớ cậu thôi! Noãn Tâm, tớ và Xuân Mạn đang trong kỳ nghỉ, hẹn cậu lúc nào đi mua săm nhé! Đã lâu rồi chúng ta chưa đi đó!”
“Đi mua săm à? Gửi tớ địa chỉ tớ qua”
“Tuyệt vời! Văn đến khu trung tâm thương mại lần trước nhé, tớ và Xuân Mạn cũng đang trên đường đến đây”
“Ùm, lát nữa gặp”
Một câu dư thừa cũng không có, giọng nói hoàn toàn lạnh như băng.
Dương Diễm cúp máy, quay sang phía Lâm Xuân Mạn, bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau không nói thành lời; một lúc:sau, Lâm Xuân Mạn mới cất tiếng: “Chuyện này… Nếu Noãn Tâm cứ tiếp tục bị nhầm lẫn được giữa bộ phim và đời thực, chắc chăn sẽ trở thành một vấn đề lớn…”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì cả, tổng giám đốc Lệ tìm chúng ta giúp đỡ chäc chăn là có lý do… Tô Noãn Tâm trở nên như vậy, có lẽ tổng giám đốc cũng rất lo lăng”
“Này, tổng giám đốc Lệ đã dồn hết tâm tư của mình cho Tâm Noãn Tâm rồi! Chúng ta đi xin phép đoàn phim nghỉ hai ngày, sau đó chăm sóc tận tình cho Noãn Tâm”
“OK, tớ cũng nghĩ vậy!”
Một lúc sau, Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn vẫn chưa đến khu trung tâm thương mại vừa mới hẹn.
Tô Noãn Tâm gọi một cốc trà sữa trong quán cà phê ở trung tâm thương mại, vừa uống vừa kiên nhân chờ đợi Đột nhiên, có vài tay săn ảnh lén lén lút lút xuất hiện bên ngoài quán cà phê của trung tâm thương mại.
Bên kia ô cửa kính, bọn họ hướng vào Tô Noãn Tâm mà chụp một cách nhiệt tình.
Tô Noãn Tâm dường như nhận ra một điều gì đó, cô hướng về phía máy ảnh, lạnh nhạt tặng họ một cái liếc nhìn Các tay săn ảnh theo phản xạ định chạy đi, lại phát hiện ra răng Tô Noãn Tâm rõ ràng đã nhìn thấy họ chụp ảnh, nhưng hoàn toàn không để tâm đến.
Ngay lập tức, từng người một trở nên ngày càng táo bạo, can đảm tiếp tục nháy máy.