Chương : Bản chất của chúng ta đều là người như nhau
Nhiếp Hạo vẫn bình tĩnh, không để bụng tới chúng, kêu hai vệ sĩ áo đen đưa Tô Noãn Tâm và Minh Dao về khách sạn, anh ta về trên xe chờ chạy tới, nhìn tài xế được xe cứu thương chở đi rồi mới trở về khách sạn.
Ai ngờ Nhiếp Hạo vừa đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Nhiếp Hạo mơ hồ đứng dậy, mở cửa phòng thì thấy một cô bé tóc xù, mặc đồ ngủ, đi chân trần, ôm gối nhi đồng đau khổ đứng trước cửa.
“Ảnh đế Nhiếp, cầu thu lưu “Há?”
“Sư tỷ say rượu, nên rất nhiều. Em gọi điện kêu Mộ Diệc Thần tới dọn dẹp, buổi tối ngủ chung với chị ấy, em không có chỗ ngủ.
Trên thực tế còn có thể ngủ sofa, hoặc là ngủ trong phòng Mộ Diệc Thần. Nhưng Minh Dao cảm thấy Nhiếp Hạo có rất nhiều điểm tương đồng với mình, muốn cách anh gần một chút, cho nên mới chạy xuống tìm anh. Nhiếp Hạo nhíu mày: “Anh không biết chăm sóc con nít đầu”
“Em không cần chăm sóc, em ngủ rất thành thật mà “Vào đi.
Nhiếp Hạo nhường đường, cô bé vui vẻ chạy vào phòng. Chờ Nhiếp Hạo đóng cửa, trở lại bên giường thì cô bé đã ngoan ngoãn nằm lên giường tự đắp chăn. Anh buồn ngủ ngáp một cái: “Tối nay không được làm ồn, không thì anh sẽ ném em ra ngoài.
“Ảnh đế Nhiếp yên tâm, em sẽ không làm ồn anh đâu.
Nhiếp Hạo xốc chăn lên, nằm lên giường, chìm vào giấc ngủ. Minh Dao nằm ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh mãi không ngủ. Cô bé cứ cảm thấy ảnh đế Nhiếp có thứ gì đó đang thu hút mình, nhưng thứ đó là gì thì cô bé không biết.
Trong bóng đêm, cô bé ngáp một cái, buồn ngủ xoay người, sau đó chìm vào giấc ngủ. Nhiếp Hạo đột nhiên mở mắt ra, cũng nhìn chằm chằm vào cô bé khiến người ta cảm thấy quái dị này. Cô bé này xinh đẹp đến mức không giống con nít, mà giống một con búp bê tinh xảo. Cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác muốn che chở. Bỗng nhiên trước mắt anh tối sầm, một bàn tay vươn ra từ trong chăn, che đôi mắt của anh.
“Em biết ngay anh chưa ngủ mà. Anh cũng như em, rất cảnh giác với người bên cạnh. Nếu không có người tín nhiệm ở bên cạnh thì sẽ không thả lỏng cảnh giác đi ngủ.
Nhiếp Hạo: “… Bỏ tay xuống”
“He he.” Minh Dao rút tay lại, nở nụ cười.
“Em ngủ rất thành thật?”
“Thì em còn chưa ngủ mà “Anh thấy em không thành thật gì hết. Nói đi, em tiếp cận anh vì mục đích gì?”
“Nếu em nói không có nguyên nhân gì hết, em chỉ muốn lại gần anh thôi, anh tin không?”
“Không tin.
“Tin hay không tùy anh.”
“Ngủ, hay là anh đuổi em ra ngoài?”
“Ngủ!”
“Vậy thì đừng nói chuyện nữa.
“Nhưng trước khi ngủ, mẹ với sư tỷ đều kể chuyện cổ tích dỗ em đi ngủ. Ảnh đế Nhiếp cũng kể chuyện cho em di.”
Nhiếp Hạo đau đầu nói: “Em muốn nghe chuyện gì?”
“Ví dụ như… chuyện của anh?”
Nhiếp Hạo cười lạnh: “Muốn nghe chuyện của anh thì trao đổi bằng chuyện của em đi.” Trong bóng đêm, đôi mắt Minh Dao sáng lên: “Xem đi, quả nhiên trực giác của em không sai. Bản chất của chúng ta đều là người giống nhau.
“Giống nhau chỗ nào?”
“Tự ti, chán đời, không muốn làm chính mình, có tính không?”
Nhiếp Hạo nhíu mày: “Năm nay em mấy tuổi?”