Chương
“Tám tuổi.
“Thoạt nhìn mới năm sáu tuổi…
“Bởi vì em sinh non. Lúc mẹ em bị đuổi giết đã sinh ra em, sau này mang theo em trốn đông trốn tây, trốn ra nước ngoài mới an toàn một chút. Từ khi đó em đã mắc chứng tự kỷ. Còn anh?”
“Sao em biết anh từng mắc chứng tự kỷ?”
“Em thấy được. Đôi khi đôi mắt của anh trống rỗng vô hồn, cứ như chìm vào thế giới khép kín của mình. Nhưng anh cũng thật lợi hại, y hệt diễn xuất của anh, trạng thái gì cũng có thể khống chế.
“Nếu em sống đến tuổi như anh thì cũng làm được.”
“Em không biết… Kỷ Vân Như muốn em chết, em có thể lớn lên bình an hay không còn là vấn đề “Bên cạnh em có nhiều người bảo vệ em như thế mà còn chưa đủ à?” Vẫn cảm thấy không an toàn như thế sao? Hồi anh bằng tuổi cô bé, anh đã hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng, không nơi nương tựa.
Mỗi một đứa trẻ bị tự kỷ đều có thể là thiên tài, hoặc là quỷ tài, hoặc là kẻ ngốc. Trừ kẻ ngốc, chúng đều thông minh hơn người bình thường, biết được nhiều điều hơn những đứa bạn cùng trang lứa. Nếu không thì sao chúng lại nhảy cảm tới mức khiến bản thân mình khép kín lại? Trong tư tưởng của những đứa trẻ bình thường sẽ không hiểu được tự khép mình là gì, cũng không làm được điều đó. Anh biết cô bé nói sự tương đồng của họ là điều này.
“Nhưng… họ có cuộc đời của họ. Nhiếp Hạo, anh có người mà anh muốn bảo vệ cả đời không?”
“Có “Tiếc quá, em còn muốn anh bảo vệ em cơ. Trực giác mách bảo em chỉ cần anh muốn thì anh có thể bảo vệ em rất tốt.
Nhiếp Hạo trào phúng: “Em quá coi trọng anh rồi.”
“Người mà anh bảo vệ… là người như thế nào ?”
“Người đã lôi anh ra khỏi địa ngục”
“Người như vậy xứng đáng được anh bảo vệ cả đời. Người lôi em ra khỏi thế giới của mình là sư tỷ. Sau khi lớn lên, em sẽ vẫn bảo vệ chị ấy, nhưng trước khi em trưởng thành, em phải tìm được một người bảo vệ mình, vậy thì em mới có thể bình an lớn lên. Tiếc rằng người đó không phải là anh.
Trong bóng đêm, Nhiếp Hạo không lên tiếng.
Người đuổi giết Bạch Kỳ Sương là Kỷ Vân Tiêu phải đi. Cho nên người làm hại cô bé bị sinh non cũng là Kỷ Vân Như.
Minh Dao cũng im lặng. Thật đáng tiếc, cô bé rất thích Nhiếp Hạo.
Thật lâu sau, Nhiếp Hạo mới nói: “Nếu gặp được đồng loại phù hợp, anh sẽ chọn một người cho em.
“Không cần, em thích tự chọn.
“Tùy em.”
Nói xong câu đó, hai người đều xoay người, quay lưng về phía đối phương, lần này thực sự chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người đều bình tĩnh đến nhà hàng trong khách sạn ăn sáng. Sau đó Nhiếp Hạo đưa Minh Dao về chỗ của Tô Noãn Tâm rồi đến đoàn làm phim. Lúc trở về chỗ Tô Noãn Tâm, Minh Dao còn ngậm một cây kẹo que, vẻ mặt mỉm cười trông rất vui. Ảnh đế Nhiếp nói chuyện giữ lời, thực sự mua cho cô bé một cây kẹo que, không lừa gạt con nít.
Buổi sáng ngủ dậy, Tô Noãn Tâm không thấy Minh Dao đầu nên bị hoảng sợ, may mà không lâu sau, cô bé đã được Nhiếp Hạo đưa về. Cô không khỏi trừng cô bé: “Minh Dao hư hỏng, sáng sớm tự chạy ra ngoài hả?”
“Chị mới hư hỏng, nửa đêm chị say rượu nôn ra khắp phòng, thối gần chết, nếu không phải ảnh đế Nhiếp thu lưu em thì em thà ngủ ngoài hành lang chứ không ngủ với chị đầu.
Tô Noãn Tâm đuối lý sờ mũi: “Được rồi, lần sau chị không uống rượu nữa là được… Em đừng nói với chủ nhà chị nhé.