Chương : Đừng hận nhà kia, chú Cổ của cháu là người tốt
Ông Ngô nhíu mày nhìn bà Cố mặt đầy lệ khí thề độc, ông ta gật đầu nói: “Có vẻ bà Cổ không cam tâm tình nguyện thề… Chắc là về sau vẫn muốn tìm đường chết?”
Bà Cổ lạnh lùng nói: “Tôi đã thề thì chắc chắn sẽ tuân thủ lời thề! Ông Ngô tự cao là trưởng bối của chồng tôi, lại bức toàn bộ nhà chồng tôi đến mức này… Bây giờ ông đã hài lòng chưa?”
Cổ Minh Đức nhíu mày nói: “Bà ngậm cái miệng lại đi!”
“Tôi không ngậm miệng đó. Tôi đã thề độc rồi, các vị đã hài lòng chưa, bây giờ các vị đã đi được chưa?”
Nói xong câu đó bà ta liền nằm lên giường, quay lưng lại với phái mọi người, không nói thêm cái gì cả.
Cổ Minh Đức hít sâu một hơi, nhìn về phía ông Ngô nói: “Là tôi dạy dỗ không tốt… Để ông Ngô chê cười rồi.”
Ông Ngô thản nhiên nói: “Giải thích rõ ràng đi… Đừng để kết thù với nhau.
Nói xong câu đó, ông Ngô quay người rời đi, không muốn nhiều lời nữa.
Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn cũng đi theo phái sau. Ở cửa bệnh viện, ông Ngô phức tạp nói: “Đừng hận nhà kia… Chú Cổ của cháu, là người tốt.
“Da?”
“Tất cả chuyện này rất phức tạp, ông không biết nói với cháu như thế nào… Còn mẹ của cháu nữa, là bản thân con bé muốn tìm người hay là cháu muốn tìm người chăm sóc nó?”
“Cháu muốn tìm…
“Cái con bé cháu thật nhiều chuyện! Tìm cái gì mà tìm! Để mẹ cháu chờ thêm mấy năm nữa rồi tìm cũng không muộn!”
“Ông nói cái gì vậy, mẹ cháu đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn chưa có bạn trai đầu… Tại sao lại không thể tìm người, còn cả Cổ Minh Đức, ông ta thì tính là người tốt gì? Nếu như không phải ông ta hại mẹ cháu thì mẹ cháu sẽ biến thành như bây giờ sao!”
“Bà ấy vì cháu, cho dù có bất kỳ khó khăn gì cũng tự mình gánh chịu, không có bất kỳ ai để cho bà ấy dựa vào!”
“Đến cả nhà mẹ đẻ của bà ấy cũng trở mặt! Căn bản là không có ai quan tâm bà ấy.
“Dựa vào cái gì mà cuộc sống của mẹ cháu lại thành ra như vậy?”
Ông Ngô hít sâu vào một hơi, nói: “Nhóc con à… Có rất nhiều chuyện cháu chưa hiểu rõ! Mẹ cháu quả thật là một người đáng thương… Ông cũng rất yêu thương nó, nhưng những lời của ông nói cũng không phải ăn không vô ích… Cháu cứ chờ đi, những ngày tháng tốt lành của mẹ cháu đang ở phía sau đó!”
Tô Noãn Tâm thấy thái độ của ông cụ trở nên hòa hoãn lại, cô cũng hòa hoãn giọng nói: “Ông à, mặc dù cháu không hiểu rất nhiều chuyện ông nói… Nhưng cháu thích nghe câu những ngày tháng tốt đẹp của mẹ cháu ở phía sau.”
“Mẹ cháu tốt như vậy, chắc chắn về sau sẽ càng ngày càng tốt!”
“Điều này chẳng phải kết… Được rồi, ông ìa này về trước, hai đứa cũng mau về đi.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Làm phiền ông Ngô vất vả một chuyến rồi.”
“Vất vả cái gì! Ông già này còn có thể trông cậy vào cậu sẽ thành công sao?”
“Cho dù hôm nay ông không đến thì tôi cũng có thể xử lý tốt chuyện này “Cậu có thể xử lý tốt vấn đề căn bản của chuyện này không? Thằng nhóc cậu vẫn còn trẻ tuổi, nhiều lúc xử lý chuyện vẫn theo hướng phiến diện, để lại một đống hậu hoạn, chờ hậu hoạn vô tận sao?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Rốt cuộc phải cho Cố
Minh Đức một chút mặt mũi, ông Ngô, ông hiểu ý của tôi mà.”
“Tôi hiểu cái rắm! Đó chính là một tên ngốc! Thôi… Tốt xấu gì người ta cũng trung thành với Vân Tiêu nhiều năm như vậy, tôi cũng lười mắng nó!”
“Nhưng mà những ngày tháng tiếp theo của nó sẽ không được dễ chịu.
“Ngoại trừ cô con gái lớn của nhà họ Cố, bà Cổ, con trai, con gái nhỏ của nó ít nhiều trong lòng sẽ bởi vì chuyện hôm nay mà xem thường cái người làm bố kia.
Nói xong, ông Ngô bước lên chiếc xe sang trọng, rời đi.