Chương :
Con chính là đang ỷ vào sự yêu chiều của Minh Viễn, ở bên ngoài vô pháp vô thiên.
Tô Noãn Tâm đứng im tại chỗ, vẻ mặt không hiểu nhìn Lệ Minh Viễn: “Chú ơi, cháu luôn có cảm giác ông đang nói cháu không hiểu chuyện, còn chú với ông thì đều hiểu…
“Ừ, cháu không cần phải hiểu…
“Tại sao?”
“Vì cháu còn bé, nói ra cháu cũng không hiểu, còn dễ hành xử lỗ mãng”
“Vậy được rồi, cháu không hỏi nữa…
Lệ Minh Viễn xoa đầu cô: “Ngoan… Muốn về nhà hay đến công ty với anh?”
“Á… Cháu muốn theo chú về công ty xin lỗi mẹ cháu… Vừa nãy cháu đã có thái độ không tốt với mẹ… Cháu còn quát bà ấy nữa.
“Ngốc, dì Tô sẽ không so đo với em đâu.”
“Thật sao?”
“Dù sao bà ấy cũng yêu em như vậy, bà ấy sẽ không giận em đâu.”
Nhưng lần này đến cả Lệ Minh Viễn cũng tính sai. Tô Noãn Tâm vừa lo lắng vừa bất an quay lại tập đoàn Quốc Doanh, đi đến văn phòng thanh tra của mẹ cô.
Cô còn chưa kịp mở miệng nhân sau đã bị Tô Ngọc Mỹ lạnh lùng mở miệng yêu cầu: Quỳ xuống”
Tô Noãn Tâm chép miệng nói: “Mẹ “Tô Noãn Tâm!”
Tô Noãn Tâm sợ mẹ cô tức đến xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến chỗ mẹ cô chỉ để quỳ xuống.
Còn giơ hai tay lên…
Tô Ngọc Mỹ ngồi trước bàn nhìn tư liệu, không thèm ngẩng đầu lên. Đầu gối của Tô Noãn Tâm đau nhức, đang định cử động một chút thì nghe thấy bà mở miệng nói: “Không được nhúc nhích, quỳ hẳn hoi cho mẹ
Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: “Mẹ… Chú cũng nói là con không làm sai, tại sao mẹ còn như vậy.”
Tô Ngọc Mỹ hít sâu vào một hơi, nói: “Minh Viễn thì biết cái gì? Nó không biết cái gì cả! Nó chỉ biết nuông chiều cái con nhóc chết tiệt con, đảm nhiệm cho con làm au!”
“Con cũng cảm thấy con không làm sai!”
“Đương nhiên là con cảm thấy con không làm sai rồi, con chính là đang ỷ lại vào sự nuông chiều của Minh Viễn, ở bên ngoài vô pháp vô thiên! Lúc còn trẻ mẹ con làm sai là thật! Bị ông bà ngoại con và các cậu mợ nhà ngoại phản đối sinh ra con nhưng mẹ vẫn kiên trì sinh con ra.
“Nhiều năm như vậy… Không phải Cổ Minh Đức không quan tâm tới hai mẹ con chúng ta, nếu như thật sự không quan tâm, bà Cổ sẽ biết đến sự tồn tại của hai chúng ta sao?”
“Sẽ ghen ghét với chúng ta như vậy sao?”
Tô Noãn Tâm không hiểu nhìn bà: “ồ? Cổ Minh Đức quan tâm chúng ta cái gì? Khi mẹ sinh bệnh, đến cả tiền thuốc men ông ta cũng không chịu giúp.
“Đó là do ông ấy không chịu sao? Là bà Cổ không chịu!”
“Vậy ông ta giúp chúng ta cái gì? Mẹ nói con nghe đi…
“Chỗ chúng ta ở từ trước đến giờ là hẻm ngõ nhỏ Đại Liễu, năm xưa mẹ muốn sinh ra con, sợ đám người bà ngoại con con ép mẹ uống thuốc phá thai nên đã bỏ nhà trốn đi, đó chính là chỗ Cổ Minh Đức đã sắp xếp cho chúng ta!”
“Lúc mẹ mang thai con, trên người không có một xu dính túi… là ông ấy đã bí mật phụ cấp cho chúng ta.
“Công việc sau này của mẹ cũng là do Cổ Minh Đức bí mật hỗ trợ tìm, lúc còn bé con suýt chút nữa bị bệnh chết, không có tiền để điều trị, cũng là do chú Cổ của con bí mật giải quyết.”
“Khi đó, căn bản là bà Cổ không biết đến sự tồn tại của chúng ta…
“Nếu không con thật sự cho rằng, một người phụ nữa như mẹ thật sự có bản lĩnh nuôi con lớn như thế sao?” Tô Noãn Tâm trợn tròn mắt nói: “Vậy… Bà Cổ kia biết đến sự tồn tại của chúng ta từ khi nào?”
“Sau khi mẹ sinh bệnh xong… Cô ta mới biết, Cổ Minh Đức cho mẹ tiền thuốc men… Bị bà Cổ khóc lóc sòm đòi trở về, còn cứ hai, ba ngày đến bệnh viện gây sự một lần… Khi đó mẹ cho rằng mình sẽ chết, liền dứt khoát giao con cho nhà họ Cố… để con sống ở nhà họ… Kết quả là bà Cổ không đồng ý, con lại cứng đầu như vậy… Cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì….