Chương : Nhiếp Hạo xuất viện, ngày nghỉ kết thúc
“Ha ha, dù sao cũng không phải là tiêu tiền của mình, cháu còn muốn chuyển luôn cả cửa hàng về nhà nữa.
Thím Lý dở khóc dở cười nói: “Cậu Tần này… Hào phóng như vậy sao?”
“Thím Lý đừng quan tâm những chuyện này, cứ nhận là được, những thứ này là mua cho chủ nhà cháu, thím Lý sắp xếp lại hộ cho cháu với, bỏ vào trong tủ thu dọn luôn cả mấy bộ vest kia của chú đem đi cất đi nữa… Ngày mai cháu sẽ bảo chú ấy mặc quần áo này đi làm.
“Chuyện này… Cậu chủ vui lòng sao?”
“Chú ấy không vui cũng phải vui! Đây cũng đâu phải mấy bộ quần áo lòe loẹt khoa trương gì đâu, chỉ là mấy bộ quần áo thể thao thôi mà!”
“Được rồi… Để thím thu dọn!”
“Vâng, đây là đồ của cháu, tự cháu sẽ cất kỹ!”
“Noãn Tâm cất đồ đi, thím sẽ thu dọn chỗ này” Thím Lý vừa thu dọn đồ vừa vụng trộm gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn.
Hỏi thăm ý của Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn không ngờ nhóc con còn mua quần áo cho anh, còn muốn đổi hết cả tủ quần áo anh thường xuyên mặc thì bị chọc tức đến bật cười.
“Đừng nghe em ấy, cứ đặt quần áo vào trong tủ, nhưng không được cất mấy bộ quần áo ban đầu di.”
“Ngưng Noãn Tâm sẽ không vui…
“Vậy cứ đặt vào trước, chờ cháu về xử lý “Vậy được rồi.
“Bây giờ em ấy đang làm gì?”
“Hình như Noãn Tâm đang đem đồ về trong phòng cất. Sau khi cúp điện thoại xong, khỏe môi Lệ Minh Viễn không khỏi cong lên”
Mấy chục tỷ này coi như là không có phí công tốn, nghe thím Lý nói… Hình như mua cho anh rất nhiều thứ.
Nhóc con đi làm chuyện xấu, hố người… Nhưng vẫn không quên phần anh.
Loại cảm giác này không tệ lắm.
Đợi đến khi anh về nhà, anh mới phát hiện ra, ngoại trừ anh ra thì thím Lý, Lý Mạnh với dì Tô cũng đều có. Đến cả em họ của Lý Mạnh cũng có phần.
Thế mà anh không phải độc nhất.
Ở bên trong phòng, Tô Noãn Tâm vừa khế hát vừa thử giày.
Lê Minh Viên đứng ở cửa nhìn cặp chân nhỏ trảng như tuyết của cô… Mỗi khi cô đổi một đôi giày là đều có cảm giác không giống nhau.
Nhưng đều rất xinh đẹp.
Anh không khỏi nhíu mày đi tới nói: “Tâm trạng tốt như vậy sao?”
“Oa! Chú! Chú về rồi! Chú nhìn đi, đây là chiến lợi phẩm hôm nay đi dạo phố của em đó! Trước đây em không hề cảm thấy gian phòng của chú nhờ, bây giờ thì lại cảm thấy nhỏ, em mới đặt hai thứ là đã hết chỗ để đặt rồi”
“Sau này kết hôn… Chuyển tới biệt thự ở?”
“Phụt… Bên kia rất lớn, đặt bao nhiêu thứ cũng được”
“ừ”
“Nhưng chõ này… Có rất nhiều ký ức đẹp với chú, thật sự không nỡ dọn khỏi đây”
Ít nhất hiện tại đối với cô mà nói, chỏ này chính là nhà.
Căn biệt thự kia trước mät vân không phải.
Lệ Minh Viên nghe vậy thì đáy lòng không khỏi khế động: “Bao quát cả… Lý ức đái đầm cũng đẹp sao?”
Tô Noãn Tâm nghe vậy thì trực tiếp nhảy dựng lên, đưa hai tay che lấy miệng của anh nói: “Chú mà còn nói lung tung nữa là em sẽ đánh chú đó!”
“Hung dữ như thế sao?”
“Hừ! Chú nói xong quên mất”
“Thỉnh thoảng sẽ nhớ tới”
“Không cho phép nhớ tới!”
“Ừ,không nhớ nữa”
Mặt Tô Noãn Tâm đỏ ửng hết cả lên.
Chuyện mất mặt như vầy sao lại đột nhiên lấy ra nói chứ.
Chú quả thực là xấu lắm.
“Ngày mai phải quay lại đoàn làm phim sao?”
“Vâng… Nhiếp Hạo đã xuất viện, ngày nghỉ kết thúc.”
Đột nhiên nói tới đây, trong lòng Tô Noãn Tâm có chút không nỡ.
Cái loại cảm giác ban ngày chơi lung tung buổi tối đợi chú tan làm về thật sự rất tốt.
Nhưng quay phim là thứ cô thích, cũng là ước mơ của cô.
Lệ Minh Viên thản nhiên nói: “Ừ”