Chương : Chủ nhà cô không phải người đàn ông cặn bã
Kỷ Hoài An gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi… Chỉ là tôi khá tò mò, nếu nhà họ Kỷ với nhà họ Lệ kết thông gia, tại sao lại là con của chi hai mà không phải chi ba.’
“Tôi nhớ hình như hai vị cậu chủ của nhà họ Lê đều tương đương tuổi tôi’
“Chuyện này tôi cũng không gạt vô kỷ… Bởi vì tình huống hiện tại của Minh Thành khá đặc biệt… Bởi vì chuyện của bố mẹ nên trạng thái không tốt… Cũng coi như là đang ở thời kỳ đặc biệt, ông nội muốn có người bầu bạn bên nó, lo lắng nó sẽ nghĩ lung tung,’
“Là chuyện rất phiền phức sao?’
“Chuyện của các bậc trên không kiên quan gì đến đám con cháu chúng ta.’
“Tôi hiểu rồi… Vậy tổng giám đốc Lệ đã mời tôi ăn cơm là để nói chuyện này? Nếu như các trưởng bối đã quyết đoán định thì tôi đầu có được chọn nữa.
“Hai nhà kết thân chứ không phải kết thù… Để phòng ngừa chuyện Kỷ Vân Như ép cô gả vào nhà họ Lệ cho nên tôi mới cố ý chạy chuyển này.
“Vậy xin cảm ơn anh… Người bên ngoài toàn nói anh lạnh lùng vô tình, bạc tình bạc nghĩa, nhưng tôi lại không cho rằng là như vậy…
“Lời đồn đãi bên ngoài không quan trọng.’
“Đúng vậy, tai nghe mắt thấy mới là chân thật nhất! Thật ra người cầm quyền của nhà họ Lệ là một người như vậy, gả vào nhà họ Lệ cũng không tệ, đặc biệt là bà chủ tương lai của nhà họ Lệ, cô Tô… Là người tính cách rất tốt, tôi thật sự thích cô ấy, muốn thân cận với cô ấy theo bản năng’
“Nhưng bởi vì lần trước cô ấy hiểu lầm tôi… Không thích thân cận với tôi, tôi cũng chưa tìm được cơ hội để giải thích rõ ràng với cô ấy “Sau này sẽ có nhiều cơ hội” Lệ Minh Viễn cũng cảm thấy Kỷ Hoài An là một người hiểu rõ lý lẽ, tính cách cũng dịu dàng.
Chắc chắn là rất hợp cạ với nhóc con.
Cho nên anh nguyện ý chịu phiền phức đi thúc đẩy cuộc hôn nhân ày.
Dù sao mối quan hệ giữa chị em dâu vũng là cả một đời người.
“Ha ha, tôi thì không sao… Tổng giám đốc Lê mau ăn cơm đi, nguội hết cả rồi.’
“Không sao.
Tô Noãn Tâm sắp bị tức chết.
Buổi chiều sau khi quay phim xong cô không có gì để làm, cho nên đã lướt facebook cho đỡ chán Kết quả vừa lướt được mấy phát đã lướt đến bài chú nhà cô đi ăn cơm trưa với Kỷ Hoài An.
Hơn nữa còn lên hot search.
Cô lập tức tức giận đến mức muốn mắng chửi người.
Bình luận bên dưới bài đăng gân như là những bình luận đồng tình với cô.
Minh Dao thấy vẻ mặt cô khó coi thì không khỏi tò mò hỏi: “Đàn chị ơi, chị sao thế?”
“Anh Lệ nhà em căm sừng chị!”
Vẻ mặt Minh Dao khiếp sợ nói: “Làm sao có thể chứ!”
“Em tự xem đi! Mới có mấy ngày không gặp mà đã căm sừng chị, tìm niềm vui mới!”
Nhiếp Hạo ở bên cạnh nghe vậy thì buồn cười nói: “Đàn ông cặn bã, có lợi ích gì?”
“Chú nhà tôi không phải đàn ông cặn bã!”
“Không phải đàn ông cặn bã thì tại sao lại cảm sừng cô?”
“Ai mà biết chứ! Đó là Kỷ Hoài An… Tại sao lại là cô ta”
“Hửm? Có tiên án hử?”
“Cụ thể thì tôi không biết rõ ràng… Dù sao bây giờ trong lòng tôi rất khó chịu!”
“Gọi điện thoại hỏi chẳng phải là sẽ rõ ràng sao?”
“Tôi không gọi! Tôi chờ chú tự mình giải thích với tôi!”
Sau khi Minh Dao xem ảnh chụp xong thì dở khóc dở cười nói: “Đàn chị, có phải là chị quá nhạy cảm rồi hay không, anh Lệ chỉ ăn một bữa cơm với người ta thôi mài”
“Anh Lệ của em giống người sẽ tùy tiện ăn cơm với người phụ nữ khác hay sao? Trước khi gặp được chị, chú ấy ngoại trừ đi làm thì chính là về nhà đi ngủ, ngoài ra không làm gì cả”
Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Làm sao cô biết?”
“Chính miệng chú nói!”
“Lời đàn ông nói có tin được không?”