Chương : Thế mà đến tận bây giờ giờ rồi mà nhóc con vẫn không nói chuyện với anh
Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Không có… Xin lỗi, chị không nhịn được.
“Vậy tại sao chị lại khóc? Thái độ hôm nay của ông nội đối với chị tốt như vậy…
“Chị làm sai nên chột dạ”
“Hå?”
“Chị hiểu lầm chú… Chị quả thực không phải là người.”
“Phụt… Là bởi vì chuyện trước kia anh em ăn cơm với Kỷ Hoài An sao? Trời ạ… Chuyện đó không phải là đã qua rồi sao, em đã hỏi anh em, anh ấy nói không sao, đã nói rõ… Em còn cho là không có chuyện gì chứ!”
“Không có. Chị vẫn luôn chiến tranh lạnh với chú ấy, bọn chị đã cả một tháng không liên hệ với nhau… Hôm nay chị mới biết được anh ấy là vì Minh Thành.”
“Đúng vậy! Là ông nội tự mình đi tìm anh họ, bảo anh họ thu xếp…. Trước đó anh hai của em sắp uất ức muốn chết, cả ngày ngồi ngẩn ngơ ở nhà không nói chuyện… May mà Kỷ Hoài An là người có trái tim tốt bụng, nhìn cũng ngoan ngoãn hiền lành… Tính tình cũng rất sáng sủa, còn nói nhiều nữa…. Lần đầu tiên đến nhà họ Lệ đã cùng anh hai em nói chuyện… Anh hai em đoán chừng cũng vừa ý cô ấy, chị xem, mới lần thứ hai cô ấy đến nhà mà bọn họ đã ngồi chung vẽ tranh với nhau… Đã thế còn có điểm chung là đều cùng yêu thích sự yên tĩnh!”
“Chị xem đi, thật là xứng đôi mà. Vừa nãy lúc em đến gọi anh hai với chị dâu hai, mặt của Kỷ Hoài An đỏ như quả táo, còn trừng mắt với em nữa”
“Anh hai em thì đỏ mặt, hiếm khi nở nụ cười….. Cho nên ông nội em thấy mọi chuyện thuận lợi như vậy, cho nên khoảng thời gian này mới vui vẻ như thế.”
“Cả ngày khen anh họ em làm được chuyện tốt!”
Tô Noãn Tâm khịt mũi nói: “Chú làm những chuyện này là vì muốn ông nội thay đổi thái độ đối với chị… Thế mà chị lại không hiểu chuyện như thế, còn chiến tranh lạnh với chú ấy, không nói chuyện với chú ấy “Phụt… Cái đó có sao đâu, anh họ em thích chị như vậy, chắc chắn là sẽ không so đo mấy chuyện này với chị dâu! Chị biết nhận ra sai lầm của mình là được rồi, sau này đừng vì mấy chuyện kiểu này mà giận dỗi anh họ em, tâm tư của anh họ em mẫn cảm lắm đó.”
“Hơn nữa còn nhẫn nhịn hơi bị giỏi. Hồi còn bé em không cẩn thận làm hư đồ của anh ấy, anh ấy giận tới mức một tháng không thèm để ý đến em…. Sau đó em phải khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, chọc anh ấy cười, anh ấy mới bắt đầu nói chuyện lại với em.
“Cho nên bây giờ chị có chút chột dạ… Nhưng mà không sao, để chị làm đồ ăn trước, suốt ngày phát trực tiếp nấu ăn cho người khác ăn, lâu lắm rồi chưa nấu ăn cho chú ăn…. Chắc là ông nội có thể gọi chú ấy về chứ nhỉ?”
“Chuyện này chị cứ yên tâm, ông nội đã ra tay thì không gì là không thể cả… Mỗi lần người nhà không có cách gọi anh họ về thì ông nội cũng có cách gọi anh họ về “Thật sao? Vậy chị sẽ làm thêm chút đồ ăn ngon cho chú ấy ăn… Coi như là nhận lỗi với chú “Chuyện này ông nội với mọi người đoán chừng cũng không biết, em đừng nói gì cả.”
“Có chuyện gì thì bí mật nói cho anh họ em biết, biết chưa?”
“Biết ạ.”
Ông cụ Lệ ngồi trong phòng làm việc gọi điện cho Lệ Minh Viễn.
Ông ấy nói hôm nay Kỷ Hoài An tới nhà chơi, chung đụng với Lệ Minh Thành khá tốt, bảo anh về nhà cùng ăn một bữa cơm.
Lê Minh Viễn không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn.
Vẫn nên bỏ đi.
Lần trước ăn cơm với Kỷ Hoài An mà anh sinh ra bóng ma tâm lý luôn.
Cô nhóc kia đến giờ vẫn chưa thèm nói chuyện với anh.
Anh biểu thị cả đời này sẽ không ăn cơm với người phụ nữ khác nữa.
Bình dấm của cô nhóc này quá lớn…. Có thể gọi là nữ hoàng của những bình dấm.
Nhưng không chịu cúi đầu… Cùng là một trong những nguyên tắc của anh.
Tạm thời anh vẫn nhịn được.
Thêm một khoảng thời gian nữa thì anh không chắc.
Ông cụ Lệ tức giận: “Cháu chắc là không về?”